Trò Đùa Kinh Dị

Chương 8: Sự vướng víu

Ngay khi chạm vào vai Lý Duyệt Quân, Bạch NghiênLương có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi tột độ của cô ta.

Toàn thân cô ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt không chút máu, đồng tử kịch liệt co rụt.

Tuy nhiên, sau khi Lý Duyệt Quân chớp mắt, cô nhìn lại vào cuối giường của Bạch Nghiêm Lương ... nó tối đen như mực và...không có gì ở đó.

Tuy nhiên, Lý Duyệt Quân, người đã trải qua hai lần trải nghiệm nguyền rủa, biết rất rõ đây tuyệt đối không phải nhầm lẫn, chứ đừng nói là ảo giác.

"Không... tôi không sao." Lý Duyệt Quân cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng tay trái lại nắm chặt cánh tay của Bạch NghiênLương Lương, khi một người sợ hãi, trong tiềm thức sẽ bộc phát ra sức mạnh rất lớn.

Cánh tay phải của Bạch Nghiên Lương chảy máu vì móng tay sắc nhọn của cô ta cào vào, nhưng vẻ mặt của anh vẫn không chút thay đổi.

Anh chỉ nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi tìm bọn họ.”

Anh quay đầu không chút do dự, đóng cửa lại rồi bước đi.

Lý Duyệt Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi cô ta hoàn toàn bình phục, cô ta đã đi cùng Bạch Nghiên Lương đến thang máy rồi.

Thang máy di chuyển lên lầu sáu, dừng lại trước mặt hai người, bên trong không một bóng người.

Bạch Nghiên Lương thản nhiên bước vào thang máy, Lý Duyệt Quân cũng nhanh chóng đi theo.

Sau đó, cô ta mới nhận ra rằng mình đã làm xước cánh tay của Bạch Nghiên Lương.

"Anh. . . sao anh không nhắc tôi?" Lý Duyệt Quân xấu hổ nhìn anh, giọng điệu rất hung hăng.

Nhưng Bạch Nghiên Lương lắc đầu, thậm chí còn không nhìn vào bàn tay bị trầy xước, chỉ tùy ý lấy quần áo lau vết máu, nói: “Không có gì.”

Lý Duyệt Quân ngơ ngác nhìn anh.

Cô rất rõ mình là người như thế nào, ba tháng từ khi đến Vô Kỵ đã khiến cô gần như phát điên, tính cách ngày càng mãnh liệt, thậm chí có nhiều lúc còn đấu đá với người khác.

Mặc dù cô ta không xấu, nhưng những người bị mắc kẹt trong lời nguyền này, suy cho cùng cũng chỉ là một đống xác chết biết đi mà thôi.

Không ai có hứng thú chơi trò tình cảm với một đống thịt sắp nát, cũng sẽ không ai chấp nhận cho cô.

Phải nói rằng Bạch Nghiên Lương đã nhìn ra điều này rất chính xác, cô ta thực sự cô độc, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà nỗi sợ hãi cũng cô đơn khiến tính cách của cô ta ngày càng trở nên biếи ŧɦái quái dị, tạo thành một vòng luẩn quẩn không hồi kết.

Im lặng bao trùm khắp thang máy.

Bạch Nghiên Lương liếc nhìn hàng dãy nút, khách sạn này có sáu tầng.

Anh không chắc "Hứa Chỉ An" đó có còn ở tầng một hay không, nhưng tình hình bây giờ đã khác, lúc này, trời đã là rạng sáng.

Mặc dù anh không thể nói cụ thể điều gì đã thay đổi và cũng không thể chắc rằng liệu trời sáng dần lên có ảnh hưởng đến "hắn ta" hay không, nhưng... bầu không khí của khách sạn này đã chuyển từ ngột ngạt và phiền muộn sang một phiên bản nhẹ nhàng và yên bình hơn một chút.

Nếu anh không tận dụng thời gian ban ngày để điều tra, Bạch Nghiên Lương không chắc buổi tối sẽ là thời điểm tốt.

"Đinh"

Âm thanh thông báo đến tầng một đánh thức Lý Duyệt Quân, người phụ nữ nhìn Bạch Nghiên Lương một cách kỳ lạ, như thể muốn nói điều gì đó.

Nhưng thấy Bạch Nghiên Lương đã bước ra khỏi thang máy, cô ta vội vàng đi theo, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Tầng 1 là đại sảnh được xây dựng rất trang hoàng, hồi 2006 mà được như này là đã xịn lắm rồi.

Một nữ phục vụ khoảng ba mươi tuổi đi tới hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư, có muốn chuẩn bị bữa sáng không?"

Thái độ của cô ấy rất chuyên nghiệp, nụ cười cũng vừa phải đúng mực, nhưng trong giọng điệu lại không vui vẻ chút nào, ngược lại, có một tia ác ý thản nhiên.

Bạch Nghiên Lương rất nhạy cảm với các phản ứng cảm xúc, mặc dù là cảm xúc của chính anh rất hời hợt, nhưng điều này không cản trở anh thấu hiểu người khác.

Hơn nữa, xét theo xưng hô của đối phương, hình như hai người họ là đối tượng được phục vụ.

“Được rồi, xin hãy chuẩn bị hai bữa sáng kiểu Trung Quốc cho chúng tôi.”

Bạch Nghiên Lương đáp lại với một nụ cười phù hợp tiêu chuẩn.

Ngay khi người phục vụ gật đầu, Bạch Nghiên Lương như đột nhiên nhớ ra điều gì, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, ở đây có người nào..."

Còn chưa nói xong, vẻ mặt của người phục vụ đã hoàn toàn thay đổi.

"Thưa ngài, nếu ngài là phóng viên, xin mời rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ ngài ra ngoài." Vẻ mặt của cô ta rất khó coi, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Nghiên Lương, như thể muốn nhìn thấu hắn.

Bạch Nghiên Lương giật thót trong lòng, thái độ giấu đầu lòi đuôi này đúng là quá giả tạo.

Đối phương dường như cố ý muốn nói cho hắn biết, có chuyện gì đó đã từng xảy ra ở đây.

Nhưng bề ngoài, Bạch Nghiên Lương lắc đầu nói: "Không, tôi không phải phóng viên, tôi chỉ đến đây để nghỉ dưỡng. Nhân tiện, vừa nãy tôi muốn hỏi là, mấy người có thể đổi gối nằm trong phòng cho tôi được không?" Nói thật thì, tối qua tôi ngủ không thoải mái chút nào."

Vẻ mặt nữ phục vụ kỳ quái, ánh mắt quái dị lưu chuyển qua lại trên người Bạch Nghiên Lương và Lý Duyệt Quân, nhưng một trong số họ lại thờ ơ nhìn cô ta, người còn lại thì hạ mắt xuống đất, đầu không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cô ta nói: "Được, tôi giúp anh thay gối, hy vọng đêm nay anh có thể ngủ ngon."

Lời nói của cô ta như có ý ám chỉ, nhưng Bạch Nghiên Lương lại nhìn xung quanh như thể không hiểu cô ta muốn nói gì, mọi nơi anh đều nhìn thoáng qua, bỗng phát hiện ba người.

Hứa Trí An, Phùng Hưng Hán, Khương Lê.

Hứa Trí An trông giống hệt như người anh đã thấy lúc nãy, anh ta ăn mặc như một nhân viên bán hàng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trông vẫn còn trẻ, nhưng vòng eo hơi khom.

Phùng Hưng Hán có vẻ là người lao động chân tay trong một thời gian dài, anh ta không cao, nhưng vóc dáng lại cường tráng, anh ta cùng tuổi với Dương Vạn Long, nhưng cơ thể anh ta trông đẹp hơn Dương Vạn Long - người làm việc như một cảnh sát hình sự nhiều.

Đối với Khương Lê, Bạch Nghiên Lương thấy có hơi lạ khi không thể nhìn rõ giới tính của người này.

Anh ta để tóc ngắn, nửa thân trên mặc áo sơ mi trắng, nửa thân dưới mặc một chiếc quần bò bình thường, tuổi không lớn lắm, hình như chưa đến hai mươi, ánh mắt không chút kiêng dè quét qua Bạch Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương và Lý Duyệt Quân đến bên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ trong sảnh, hội hợp với ba người kia.

“Ngồi đi.” Hứa Chí An nhìn hai người bên cạnh, mệt mỏi nói.

Sắc mặt Bạch Nghiên Lương không đổi, ngồi lên sô pha đối diện bọn họ.

Loại trải nghiệm này thực sự rất mới lạ, dù sao thì một " Hứa Trí An " giống hệt anh đã gõ cửa cách đây không lâu.

Bây giờ nghĩ lại, nếu vừa rồi anh ta mở cửa, trò chơi sinh tử có lẽ đã kết thúc ngay lúc đó rồi.

“Không ngờ được lần này, một người mới như cậu lại là kẻ bám đuôi.” Hứa Trí An tựa hồ không được nghỉ ngơi tốt, thanh âm nghe khàn khàn như bị ốm lâu ngày.

Kẻ bám đuôi?

Bạch Nghiên Lương nhìn bốn người họ với ánh mắt khó hiểu, đây thực sự là lần đầu anh nghe thấy cụm từ này.

" Còn nhớ rõ trong Vô Kỵ, tên ba người chuyển đỏ đầu tiên không?" Phùng Hưng Hán đột nhiên nói.

Vô Kỵ?

Đó là cách những người ở đây gọi nơi kỳ lạ đằng sau cánh cửa sao!?

Bạch Nghiên Lương gật đầu, hướng ánh mắt về phía người đàn ông trung niên mạnh mẽ.

"Cái gọi là kẻ bám đuôi, như tên gọi, là người có khả năng bị quỷ ám nhất. Ví dụ như khi bình thường, nếu xác suất là 100%, xác suất chúng tôi bị quỷ ám là 50%, còn cậu là 90%. Nhưng, nếu chúng tôi bị nó phát hiện lúc ở cùng với cậu, xác suất cậu bị nhắm thành mục tiêu sẽ là 100%."

Phùng Hưng Hán không có ý hả hê, dù 50% hay 90% cũng chẳng có gì khác nhau, kết quả cuối cùng chỉ có hai loại: không sống thì chết, chẳng có gì để xỉa xói.

"Tuy nhiên, nó không hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần kẻ bám đuôi an toàn sống sót trong nhiệm vụ hiện tại, người đó chắc chắn sẽ không bị Vô Kỵ chọn cho nhiệm vụ tiếp theo.”

"Thưa tiên sinh và các quý cô, đây là bữa sáng của quý vị."