Trò Đùa Kinh Dị

Chương 61

Bầu không khí quái đản nhanh chóng phủ quanh Dư Sênh, cô khó nhọc quay đầu lại, nhìn ra cái gọi là "cửa sổ".

Lẽ ra đang là ban ngày, nhưng... bên ngoài lại tối đen như mực.

Cả ngôi làng như chìm trong bóng tối.

Dư Sênh cảm thấy ớn lạnh.

Điều này thật quá quỷ dị!

Rõ ràng đang là ban ngày... làm sao đột ngột chuyển thành đêm đươc?

"Chị... chị có thấy..."

Dư Sênh kìm nén sợ hãi, quay sang nhìn Lục Băng Yên.

Tuy nhiên, Lục Băng , người được cho là ở bên cạnh cô, giờ đã biến mất.

Biến mất một cách khó hiểu.

Không có chuyển động, chứ đừng nói gì đến âm thanh!

Lúc này, nơi tối tăm ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sột soạt.

Ai?

Dư Sinh nhéo nhéo tay vịn của xe lăn, nỗi sợ trong lòng gần như đạt tới đỉnh điểm.

Trong bóng tối mơ hồ, hình như có một đường viền không rõ ràng...

Dư Sênh càng nhìn, càng cảm thấy đường viền đó giống người.

Ngay lập tức, bóng hình mơ hồ ngoài cửa sổ chợt động.

Nó đang chậm rãi tới gần đây...

"Mày là ai?"

Sắc mặt Dư Sênh tái nhợt, toàn thân không tự chủ được run rẩy, đôi mắt sáng ngời lúc này đã tràn ngập sợ hãi.

Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, ngay cả khi mất khả năng đi lại thì cô cũng chưa từng thấy bi quan.

Cô đã sống một cuộc đời tuyệt vời, có cái nhìn vui vẻ với mọi thứ.

Dư Sênh vốn cho rằng mình từng trải qua đại nạn rồi thoát chết, dù phải đối mặt với tử vong lần nữa, cô cũng sẽ bình tĩnh mà đón nhận.

Nhưng hiện tại, xem ra mình đã nhầm...

Mạnh mẽ cùng bản lĩnh, thoải mái dễ gần, trầm ổn nội liễm... tất cả đều là giả!

Tất cả chỉ là lớp vỏ bọc đẹp đẽ giả tạo mà cô tự tạo ra mà thôi. Dùng chính nó để bảo vệ chính mình, ít nhất là theo cách này... người khác khi nhìn sự khiếm khuyết nơi cơ thể, ánh mắt họ sẽ không khác thường...

Bóng dáng mờ hồ đó không dừng lại, cũng không có ý định trả lời, từng bước tiến gần.

Cho đến khi... sát bên cửa sổ.

Dư Sênh mở to mắt, giờ phút này, cô đã có thể nhìn rõ ràng bộ dáng của nó.

Nó thực sự ... không phải con người!

Mặc dù nó đi thẳng, nhưng chi dưới của nó một dài một ngắn, khuôn mặt thì méo mó dị dàng, như được chắp vá từ những mảnh máu thịt của vô số người khác nhau...

Nó đang đứng bên cửa sổ, với bóng tối đen đặc phía sau.

Cổ của nó gầy và dài, xoay một góc kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Dư Sênh...

Nó đang nhìn mình!

Toàn thân Dư Sênh cứng ngắc, tay chân lập tức nổi da gà.

Cô muốn đóng cửa sổ để chặn tầm nhìn của nó, nhưng cô không dám lại gần.

Cô muốn chạy trốn, nhưng cô không thể di chuyển!

Cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt ập đến, đồng thời một cỗ oán hận trong cõi lòng bỗng nổi lên.

Dư Sênh vốn tưởng mình không có thù hận...

Vào lúc này, thứ ngoài cửa sổ đột nhiên động đậy.

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Dư Sênh, nó bắt đầu trèo qua cửa sổ!

Không không...phải trốn thoát!

Phải ra khỏi đây!

Nếu không... Mình thật sự sẽ chết ở chỗ này...

Dư Sênh dùng sức véo cánh tay mình thật mạnh, cố gắng khôi phục một chút khả năng di chuyện cho cơ thể cứng ngắc này.

Cô đã... cảm thấy rõ ràng mối đe dọa của cái chết.

Bây giờ con quái vật đó chỉ cách cô bằng một ô cửa sổ bằng gỗ.

Hoang mang, sợ hãi, tim đập thình thịch, cơ thể tê cứng… mọi thứ thật tồi tệ.

Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó!

Nhưng... Con người đã làm được những điều không tưởng từ khi mới được sinh ra.

Ý chí sinh tồn của con người vượt xa sức tưởng tượng của chính họ...

Khi con quái vật ngoài cửa sổ trèo qua cửa sổ, Dư Sênh cuối cùng cũng lấy lại đươc chút bình tĩnh.

"Hừ..."

Dư Sênh thở ra một hơi, lại mở mắt ra.

Cô phải nhanh chóng sắp xếp ký ức, tìm ra nguyên nhân gốc rễ của những thay đổi kỳ lạ là gì!

Ban đầu....Mình nói chuyện với Lục Băng Yên về thành phố bên ngoài...

Sau đó, Lục Băng Yên nói rằng chị ấy muốn rời Tích Tuyết thôn cùng mình.

Chẳng lẽ... Câu nói này đυ.ng phải điều cấm kỵ nào đó?

Không...có lẽ là không.

Nếu đúng như vậy, mình sẽ không phải là người duy nhất bị mắc kẹt ở đây, Lục Băng Yên cũng nên ở đây!

Rồi chuyện gì đã xảy ra?

Các đốt ngón tay của Dư Sênh trở nên trắng bệch, cô tuyệt vọng nhớ lại tất cả các chi tiết trước khi sự thay đổi diễn ra.

Lúc này... một chân của quái vật ngoài cửa sổ đã bước vào!

Dư Sênh vô thức liếc nhìn đôi chân của nó, rồi ngay lập tức sợ nhìn đi chỗ khác.

Đây là loại quái vật gì?

Chân của nó thực sự giống như khuôn mặt vậy, được khâu lại với nhau bằng thịt của các bộ phận khác nhau!

Nhanh lên... Nhanh lên... Có vấn đề gì sao...

Tâm trạng của Dư Sênh lại bắt đầu rối loạn.

Rõ ràng cái suy nghĩ rằng con quái vật sẽ trèo qua cửa sổ tạo áp lực tâm lý rất lớn.

Cô nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi với Lục Băng Yến, không thấy có vấn đề gì cả.

Lục Băng Yến khao khát thế giới bên kia ngọn núi và muốn đi cùng mình, mình nói rằng cô ấy không thể ra khỏi làng, rồi cô ... Đúng vậy!

Lục Băng Yến nói có thể rời khỏi đây!

Sau đó... nhìn vào ngăn kéo?

Nhịp tim của Dư Sênh đột nhiên tăng tốc.

Cô nhận ra rằng mĩnh có thể đã phát hiện ra một trong số thông tin quan trọng.

"Tạch..."

Một thanh âm nhẹ tênh bỗng nhiên vang lên trước mặt.

Nãy giờ Dư Sênh chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn để con quái vật không ảnh hưởng đến cảm xúc. Nhưng lúc này... trên mặt đất... trước mặt cô, đột nhiên xuất hiện hai cái chân, một dày một ngắn, một dày một mỏng, lốm đốm vết ban tử thi đặc trừng của xác chết.

Nỗi sợ hãi ớn lạnh trong lòng lại xuất hiện, Dư Sênh không dám ngẩng đầu lên chút nào!

Nó đến rồi!

Nó nhảy qua cửa sổ rồi!

Dư Sênh không biết sức mạnh của mình từ đến đâu, cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu.

Cô thô bạo xoay xe lăn rồi lao về phía ngăn kéo mà Lục Băng Ngôn vừa nhìn!

Tuy nhiên... chiếc xe lăn đột ngột dừng lại, thân ảnh của bóng ma bỗng xuất hiện trước mặt cô!

Dư Sênh lập tức cảm thấy huyết dịch trong cơ thể như đông lại, tay chân lạnh toát.