Trò Đùa Kinh Dị

Chương 55: Bối rối

Tuy nhiên ... câu hỏi của Hoàng Hữu Vinh lại bị phớt lờ.

" Phải... đúng vậy..."

Vẫn như trước, sau khi Điền Đại Vĩ liếc nhìn Hà Miểu, Hà Miểu run rẩy vội vàng trả lời.

“Đừng nói nữa!”

Hoàng Hữu Dung rống to một tiếng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trước mắt một màn đối thoại quỷ dị!

"Làm sao có thể..." Điền Đại Vĩ làm như không có nghe thấy, trên mặt là biểu cảm không thể tin.

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?

Tại sao bọn họ đều lặp lại những gì họ vừa nói?

Hoàng Hữu Vinh tâm loạn như ma, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm trái tim.

Hắn đã từng gặp nhiều tình huống nguy hiểm hơn trước đây, nhưng... đây lại là tình huống kỳ lạ nhất!

Từ từ!

Hoàng Hữu Vinh chợt nhớ tới một sự kiện... Sau khi Điền Đại Vĩ nói "Làm sao có thể...", người tiếp theo nói ... hình như là mình?

Không, không, mình bình thường mà...

Hoàng Hữu Vinh tự an ủi mình, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, sau đó mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi: "Có chuyện gì vậy ?

" ?" Cảm giác kỳ lạ biến mất ngay lập tức, quyền kiểm soát cơ thể trở lại với Hoàng Hữu Vinh, nhưng khuôn mặt anh ta đã không còn chút máu.

Hắn đã chắc chắn rằng ... mình đã đυ.ng phải một con quỷ!

"Chuyện gì vậy..." Giọng nói của Điền Đại Vĩ tiếp tục vang lên: "Rõ ràng là tôi đi về phía mặt trời..."

Mình nên làm gì... mình nên làm gì bây giờ?

Giống như một bộ phim đang đươc chiếu lại vậy... Tôn Lượng bối rối, Điền Đại Vĩ trả lời, sau đó Tôn Lượng giải thích, Điền Đại Vĩ bối rối, Hà Miêu trả lời, Điền Đại Vĩ sửng sốt, và sau đó chính anh ta... bối rối, Điền Đại Vĩ trả lời.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện đi đến kết thúc.

Vẻ kinh hoàng của Điền Đại Vĩ vẫn còn trên khuôn mặt, dường như đã trở lại bình thường.

Nhưng sau đó, một giọng nói nghi ngờ lại vang lên.

" Nơi này thật kỳ quái..."

Tôn Lương... lại lên tiếng.

" Chúng tôi. . Chúng tôi rõ ràng đã đi ra khỏi thôn, tại sao lại đi vòng đến cuối thôn?" "

“ Đủ rồi!"

Hoàng Hữu Vinh cuối cùng cũng không chịu được nữa, lao tới tóm lấy cổ áo Tôn Lượng.

"Đừng lặp lại nữa!"

Tuy nhiên ... Tôn Lượng mặc dù bị nắm lấy cổ áo nhưng không phản ứng gì, vẫn mang bộ dạng khó hiểu nghi hoặc.

“Mấy người không phải đi theo tôi sao?”

“Tôi đi nhầm, mấy người đương nhiên cũng nhầm.”

Điền Đại Vĩ nói hệt như lúc trước.

Đôi mắt của Hoàng Hữu Vinh đỏ hoe, anh ta buông Tôn Lượng ra, đấm vào mặt Điền Đại Vĩ!

Cú đấm này Hoàng Hữu Vinh hoàn toàn không nương tay, đánh Điền Đại Vĩ đến loạng choạng, mặt hắn nhanh chóng sưng đỏ.

Nhưng... một kẻ tính khí thô bạo như Điền Đại Vĩ thậm chí còn không đáp trả!

Như thể nút phát lại đã được nhấn, hắn buộc phải hoàn thành những gì phải nói.

Đợi đã... bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Hoàng Hữu Vinh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.

Nhiệm vụ này ngay từ đầu đã vô cũng kỳ lạ.

Lí Mộ, người sống sót lâu nhất trong Vô Kỵ, bỗng được chọn trở thành kẻ bám đuôi. Hai kẻ bám đuôi lần trước, Dụ Hàm Chu và Bạch Nghiên Lương vẫn phải tham gia trò chơi. Khoảng trống bốn mươi chín người không được lấp đầy, chỉ có Dư Sênh là người mới duy nhất...

Nhiệm vụ này... đầy lỗ hổng.

Dù chưa nhìn thấy bóng ma nào nhưng Hoàng Hữu Vinh, người đã sống sót nhiều lần trong Vô Kỵ, không khó để lý giải cảnh tượng kỳ quái trước mắt.

Hắn cũng biết trong tình huống nguy hiểm này, hoảng loạn là tối kỵ, nhưng mà... tìm biện pháp để thoát khỏi thao túng của quỷ...không phải là sở trường của hắn!

Hoàng Hữu Vinh bắt đầu hối hận vì sao lại đi theo Tiểu Bân đến khu rừng cuối làng.

Nhưng... quy củ của Vô Kỵ là như vậy, hắn tuyệt đối không được làm trái.

Cuối cùng sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoàng Hữu Vinh cuối cùng đã quyết định.

Mặc dù chỉ số IQ của mình không bằng Lí Mộ, Phong Tụ Tuyết, Đỗ Thượng Cảnh, Dụ Hàm Chu hay những người nổi bật khác, nhưng ... hắn là một người hành động dứt khoát.

Quyết định xong, hắn quay đầu bỏ chạy, rất đơn giản!

Đúng vậy, chạy!

Cách dễ và hiệu quả nhất, vì nếu không thể ngăn chặn được hiện tượng kỳ lạ này, thì hãy rời khỏi nơi này!

Nhưng... Hoàng Hữu Vinh dần dần nhận ra mình đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ.

Khung cảnh xung quanh dường như đang quay tròn, hầu như không có gì thay đổi.

Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.

"Cái gì?"

"Mấy người đi ngược hướng mặt trời?

"Phải... đúng vậy..."

"Làm sao có thể..."

Bọn họ vẫn đang lặp lại lời vừa rồi, bọn họ không dừng lại cho dù hắn đã cố chạy đi!

Hoàng Hữu Vinh tuyệt vọng.

Không thể làm được gì.

Hắn như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát, lặp đi lặp lại những gì bản thân vừa trải qua.

Thời gian và không gian của nơi này dường như đã bị cắt đứt, không có cách nào để trốn thoát.

Hoàng Hữu Vinh hoàn toàn phủ nhận những suy nghĩ trước đây của mình.

Đây... hoàn toàn không phải là cấp độ của một con quỷ đả tường có thể làm.

Khả năng của con quỷ này, đã vượt xa sức tưởng tượng của họ!

Nếu là Lý Mộ... rơi vào tình huống này, hắn sẽ làm gì?

Hoàng Hữu Vinh không bỏ cuộc, hắn tuyệt vọng vắt kiệt những suy nghĩ cuối cùng của mình, hy vọng tìm thấy sự sống.

Con quỷ này không trực tiếp gϊếŧ hắn, chắc chắn không phải vì nhân từ, cũng không chỉ đơn thuần là... đùa giỡn.

Những bóng ma trong Vô Kỵ sẽ không làm việc nhàm chán như vậy, tất cả những phương thức hù dọa của chúng... đều nhằm mục đích kéo người sống xuống địa ngục.

Vì vậy... chu kỳ thời gian và không gian vô tận này là cách nó gϊếŧ người!

Nếu không thể nhanh chóng thoát khỏi vòng lặp này, mình sẽ chết, nhất định phải chết!

Sắc mặt Hoàng Hữu Vinh dữ tợn, cắn chặt môi, vắt óc suy nghĩ, ánh mắt ngoài ý muốn đảo qua một người.

Đợi đã... hắn ta...

Là hắn!

Chính là hắn!

Chắc chắn là hắn!

Hắn chính là quỷ!

Tuy nhiên ... vào lúc này, Hoàng Hữu Vinh cảm thấy một ánh mắt lạnh buốt, chiếu về phía mình.

Hắn đột nhiên quay lại, thấy Điền Đại Vĩ, Tôn Lượng... tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm hắn một cách vô cảm!

“Đến phiên ngươi, tại sao ngươi không nói?”

Ngữ khí kỳ quái mang theo kết cấu kỳ dị, một mạch thẳng đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn Hoàng Hữu Vinh.

Hắn chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, một khuôn mặt tái nhợt chết chóc... không ngừng phóng to ở trước mắt.

...

Bạch Nghiên Lương đang lang thang trong Tích Tuyết thôn.

Lâm Yến, người thỉnh thoảng lại trông thấy anh, cảm thấy rất khó hiểu.

Lang thang trong một ngôi làng biết rõ là có quỷ, cái gan đúng là không phải lớn bình thường...

Bạch Nghiên Lương không biết suy nghĩ của Lâm Yến, mà ngay cả khi biết, anh cũng sẽ chẳng quan tâm.

Sau khi đến ngôi làng này, anh nhận ra cách bố trí tổng thể của ngôi làng có điểm nghi hoặc.

Nếu... nhìn xuống từ trên cao xuống, sẽ thấy rằng tất cả các tòa nhà của nó thực sự tạo thành một... hình tam giác ngược.

Bạch Nghiên Lương phát hiện ra điều này, đứng yên trầm tư.

Một góc của tam giác ngược này là nhà của trưởng làng.

Vậy... hai góc còn lại thì sao?