Trò Đùa Kinh Dị

Chương 52: Kẻ đầu tiên

Đêm tối dần.

Bây giờ là mười một giờ tối, Dư Sênh là người gác đêm đầu tiên.

Đây không phải là bắt nạt, ngược lại... mọi người đã quan tâm hết mức rồi.

Đèn không tắt, mọi người ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, Dư Sênh đang canh đêm đằng kia căn bản không có chút áp lực nào.

Ở phía bên kia, Điền Đại Vĩ và sáu người cuối cùng cũng đã đưa ra kết luận.

Còn hai phòng trống, một cho nam một cho nữ.

Trình Chí Bằng trằn trọc không ngủ được, Đồng Lị là vợ hắn, nơi này lại là vùng núi cằn cỗi, thôn làng biệt lập, hắn luôn cảm thấy lo lắng khi rời xa vợ mình.

"Mày làm cái quái gì vậy?"

Điền Đại Vĩ đang ngủ bên cạnh, tức giận chửi rủa.

"Không... Tôi xin lỗi..."

Trình Chí Bằng hơi nhát gan, thấy Điền Đại Vĩ không hài lòng thì co người lại, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy muốn buồn tiểu.

Cái này thì không thể nhịn.

Trình Chí Bằng nhanh chóng đứng dậy khỏi sàn, quyết định đi ra ngoài sử dụng phòng tắm.

Lão thôn trưởng vừa mới nói, nhà vệ sinh ở ngay ngoài cửa, buổi tối đi tiểu phải đi nhanh về nhanh, nhất định phải đóng cửa lại, không thể ở trong nhà vệ sinh quá lâu.

Mấy lời này càng khiến Trình Chí Bằng bối rối. Đặc biệt là... sau khi nhìn thấy mấy tình huống quỷ dị ở ngôi làng này.

Cái làng nào mà có nhiều bà điên bị nhốt trong l*иg sắt vậy?

Nhưng hắn cũng biết đây không phải việc của mình, sau khi xe sửa xong vào ngày mai hoặc liên hệ được với xe khác, hắn cùng vợ sẽ lập tức rời đi.

Lần này vợ chồng hắn về quê cũng coi như kiếm được ít tiền, gặp mặt bà con láng giềng cũng có chút mặt mũi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Chí Bằng thoải mái hơn, nhẹ nhàng mở cửa ra, lập tức cảm nhận được ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.

Ngôi làng hoang vu nằm sát sườn núi, màn đêm u ám đến rợn người.

Gió núi gào thét lạnh lùng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lá xào xạc, bóng tối mờ ảo dưới ánh trăng giống như con quái vật khổng lồ, nhe răng chờ đợi kẻ xấu số.

Trình Chí Bằng không dám ở lại lâu, vì vậy vội vã vào nhà vệ sinh, cởi thắt lưng bắt đầu xả nước.

Đột nhiên, tiếng bước chân"cạch, cạch" vang lên ngoài nhà vệ sinh.

"Ai? Ai đó."

Trình Chí Bằng gọi theo bản năng.

Sau đó, đôi mắt hắn mở to, lạnh run cả người.

Không...không đúng.

Muốn đi tới nhà nhà vệ sinh làm sao chỉ có mấy tiếng bước chân như vậy?

Chẳng lẽ con người... có thể nhảy từ một nơi rất xa đến vị trí khác ngay lập tức hay sao?

Mồ hôi lạnh nhanh chóng túa ra từ trán Trình Chí Bằng.

Trình Chí Bằng thu mình lại, cắn chặt môi.

Mặc dù sợ hãi khiến hắn bối rối, Trình Chí Bằng vẫn muốn xem ai đang đứng trước nhà vệ sinh.

Có lẽ chỉ là người đó bước đi nhẹ, hắn chỉ trùng hợp nghe thấy mấy tiếng chân cuối cùng?

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cúi xuống, nằm ngả trên sàn nhà vệ sinh.

Cửa gỗ phía dưới có một khe hở, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để nhìn thấy chân người bên ngoài.

“Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Có thể là con mèo hoang, hoặc là gió thổi rớt cái gì thôi. . . . . ."

Trình Chí Bằng tự an ủi mình, sau đó, hắn dồn sức cúi đầu, theo khe hở nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đập vào mắt hắn là... bãi đất trống.

Không có gì cả. Mọi thứ đều bình thường. Mình đúng là sợ bóng sợ gió.

"Hô"

Trình Chí Bằng thở ra một hơi dài, cảm thấy cả người đã ướt đẫm, bất quá đúng là không có gì thật, hắn chỉ giỏi tự dọa mình.

Trình Chí Bằng cảm thấy nhẹ nhõm, mở cửa đi ra nhà vệ sinh.

Nhưng mà...

Khoảnh khắc cánh cửa gỗ được mở ra...Một gương mặt trắng bệch đập ngay vào mặt.

Hốc mắt của nó đen kịt, toát ra ác ý kinh người!

Con ngươi của Trình Chí Bằng đột nhiên giãn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, thậm chí chưa kịp kêu lên một tiếng nào, cái đầu đã đột ngột vặn lại.

Ơ...

Tại sao mình lại thấy được lưng?

Ý thức cuối cùng lặng lẽ tiêu tán, thân thể Trình Chí Bằng ngã xuống đất, hai mắt mở to, đầu quay 180 độ, dính lên lưng một cách kỳ quái.

Cánh cửa nhà vệ sinh bị gió núi thổi nhẹ đóng lại.

...

Sáng sớm hôm sau, mọi người bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.

Một người phụ nữ đang khóc, có chuyện đã xảy ra.

Tuy rằng không nằm ngoài dự đoán, nhưng một loại cảm giác rợn gáy vẫn lặng lẽ nổi lên.

Con quỷ đó ... đã bắt đầu ra tay.

Hoàng Hữu Vinh là người lao ra đầu tiên, ngay sau đó, những người khác đứng dậy đẩy cửa.

Ngay khi Bạch Nghiên Lương muốn di chuyển, anh nhìn thấy Dư Sênh đang ngồi trong góc.

“Lên đi.”

Hắn cúi người xuống.

Dư Sênh ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, sau đó đột nhiên lắc đầu: "Mang, mang em theo... rất phiền, em ở trong phòng cũng được."

“Có lên không”

Bạch Nghiên Lương thúc giục, không muốn nhắc lại lần thứ hai.

Dư Sênh cắn môi, cuối cùng không nói gì, nghiêng người về phía trước, ôm lấy cổ Bạch Yên Lượng.

Khi Bạch Nghiên Lương đi ra, anh nhận ra người đang khóc là Đồng Lị, còn người gặp tai nạn có lẽ là chồng cô, Trình Chí Bằng.

Lúc này lão thôn trưởng chống gậy đi ra.

"Mọi người... có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì nữa? Có người chết! Chỗ các ngươi có kẻ gϊếŧ người!”

Điền Đại Vĩ sắc mặt xanh mét, rống lên những lời này.

Một ngón tay của hắn vô cớ bị cắn đứt, hiện tại, một người đi cùng hắn đột nhiên qua đời, cho dù không sợ thì cũng chẳng muốn ở cái nơi quỷ quái này thêm giây nào nữa.

Lý Mộ đứng bên cạnh toilet, nhìn thi thể kỳ quái nằm ở cửa.

Cổ của Trình Chí Bằng đã bị gãy hoàn toàn, lớp da trên cổ tạo thành một vòng xoắn.

Đồng tử của hắn giãn ra, miệng hơi mở, như thể trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.

“Mọi người phát hiện thi thể khi nào?”

Lý Mục quay đầu hỏi.

"A... Vừa rồi, mới rạng sáng... có người dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy hắn, thật tội nghiệp." Trần Thanh Sơn thở dài.

"Mẹ kiếp, tối hôm qua đúng là hắn có ra ngoài đi tiểu, sau đó ta liền ngủ, không biết hắn còn chưa trở về. Trong thôn các ngươi có kẻ gϊếŧ người! Ta muốn báo cảnh sát!" Điền Đại Vĩ gầm lên với vẻ xấu xí.

Gọi cảnh sát?

Trên thực tế, Điền Đại Vĩ chỉ nói vậy thôi, từ hôm qua lúc mới đến cổng làng hắn đã thử rồi, ngôi làng phủ đầy tuyết này hoàn toàn không có tín hiệu di động, hơn nữa điều kiện đường xá cũng phức tạp, ở xa trong núi, phải mất nửa ngày mới đến được đây.

“Ông nội… làm sao bây giờ?” Rất nhanh, thiếu nữ hôm qua đỡ lão thôn trưởng cũng đi ra.

Sắc mặt cô ta hiện lên vẻ khó coi, nhưng bọn người Lý Mộ lại phát hiện trên mặt ả không có gì là kinh ngạc.

"... Khụ khụ... chúng ta thu thập thi thể trước đi." Lão thôn trưởng trầm mặc một lát, sau đó ho khan một tiếng.

Lời của trưởng làng rất có trọng lượng ở đây.

Thậm chí còn có trọng lượng hơn cảnh sát. Sự cổ hủ và nghiêm cẩn về phong tục truyền thống ở vùng sâu vùng xa thậm chí còn vượt xa pháp luật.

Dưới sự kêu gọi của trưởng làng, những người dân kỳ lạ trốn ở nhà ngày hôm qua cuối cùng cũng xuất hiện.