Trò Đùa Kinh Dị

Chương 50: Tiểu thôn

Sau khi đến gần, mọi người nhận ra ngôi làng lớn hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Bảy thành viên của Vô Kỵ đi phía sau, giữ khoảng cách một chút với sáu người đi phía trước.

Lý Mộ dừng lại, nhìn chung quanh nói:

"Hai việc, một, đây là nhiệm vụ sinh tồn, quỷ gần như không có biện pháp hạn chế, trừ phi giống như Tề Niệm, phát hiện quy tắc ẩn giấu. Thứ hai, quỷ có năng lực quỷ dị, thường sẽ có một hoặc hai năng lực trở lên."

Mọi người gật đầu, nhớ kĩ lời Lý Mộ..

"Vừa rồi tôi có nói chuyện với nhóm người kia, người phụ nữ ôm chó tên Hà Miêu, lái xe kêu Điền Đại Vĩ, lão gia tử kêu Trần Thanh Sơn, ba người còn lại, người vừa phát hiện thôn làng là Tôn Lượng, một nam một nữ kia là một cặp vợ chồng, nam tên Trình Chí Bằng, nữ tên Đồng Lị. Sáu người đều là người Quế Thành, chuyến xe buýt chúng ta vừa ngồi cũng là xe đi Quế Thành."

Người vừa nói chuyện là Lâm Yến, tầm 30 tuổi, diện mạo tuy bình thường, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự khôn khéo, nhờ đặc thù công việc nên rất thành thạo trong giao tiếp.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã nhanh chóng biết tên và gốc gác sáu vị hành khách kia.

Lúc này, sáu người đi phía trước bỗng trở nên bối rối.

“Gâu, gâu, gâu!”

Con chó corgi mà Hà Miêu đang ôm đột nhiên nhảy xuống, điên cuồng hét vào làng.

"Đậu Đậu! Đậu Đậu, em làm gì vậy!"

Hà Miểu nhào tới ôm nó, nhưng con chó giống như phát điên, kéo không được, Hà Miểu cố trấn an nó thì bị nó quay lại suýt cắn một miếng.

Lông trên cổ và đuôi của nó xù lên, móng vuốt lộ ra, nằm trên mặt đất nhe răng sủa ầm ĩ.

Điền Đại Vĩ và những người khác nghĩ rằng con chó bị điên, nhưng Bạch Nghiên Lương và những người khác thì nhìn rõ chân chú chó nhỏ run lên sau mỗi tiếng sủa.

Nó sợ.

Nó đã nhìn thấy gì?

Ngôi làng chìm trong làn sương núi chợt có cơn gió thoảng qua, tiếng thút thít vang vọng như thể ai đó đang than khóc.

Cây cối khắp ngọn núi bị thổi cho nghiêng ngả, cành cây chằng chịt giống như cánh tay dang mở trong bóng tối, lao thẳng về phía mười ba người đang đứng sát rìa thôn.

Điền Đại Vĩ và năm người còn lại có thể không biết, nhưng nhóm người Lí Mộ lại rất rõ ràng... có một con quỷ đang tồn tại ở đây.

Và đó là... một con quỷ đáng sợ gần như không thể khắc chế.

Tiếng chó sủa chói tai vang vọng núi rừng, một lúc sau trong thôn xuất hiện động tĩnh, xem ra có người đã phát hiện tiếng sủa ầm ĩ ở nơi này.

Dưới ánh nhìn của mọi người, một ông lão được cô gái trẻ bên cạnh nâng đỡ từng bước đi đến, khuôn mặt già cỗi lộ rõ nếp nhăn chằng chịt, lớp da mặt lỏng lẻo tưởng chừng như sắp rớt xuống .

"Mấy người là. . . "

Thanh âm cùng dáng vẻ già nua, yếu ớt run rẩy của ông ta làm người ta thấy khá ái ngại, sợ lớn tiếng một câu thôi cũng khiến ông ta ngã rạp ra tắt thở.

"Ông là trưởng thôn sao? Chúng tôi vô tình đi ngang qua, xe bị hỏng, tính ở nhờ thôn ông để nghỉ ngơi." Giọng điệu Điền Đại Vĩ luôn làm người ta không thoải mái.

Quả nhiên, mặc dù lão thôn trưởng không đáp lại, nhưng một giọng nam khác lại vang lên.

"Tại sao phải cho mấy người vào? Cút!"

"Mẹ kiếp, thằng nào đó?!" Điền Đại Vĩ trừng mắt nhìn, da thịt trên mặt run lên, người đàn ông này trước khi trở thành lái xe chắc đã từng trải qua một đoạn quá khứ khá oanh liệt.

"Là tao! Mày muốn gì!"

Một thanh niên cường tráng đi ra, nhướng mày, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Điền Đại Vĩ.

“Khụ… khụ khụ… Tiểu Bân, đừng xúc động.” Được thiếu nữ đỡ lấy, lão thôn trưởng ho dữ dội, thanh âm cũng trở nên yếu ớt.

Lão ta liếc nhìn đám đông với đôi mắt già nua: "Trong làng không có đường, ô tô không vào được. Nếu đã tìm được thôn này, mấy người vào đi ..."

“Trưởng thôn!" Thanh niên kêu Tiểu Bân hét lớn: "Những người này không rõ lại lịch, sao ngài lại cho họ vào!"

Bạch Nghiên Lương đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Tiểu Bân.

Dư Sênh vẫn được cõng trên lưng, nhìn thấy động tác của Bạch Nghiên Lương, cô cũng trầm ngâm nhìn theo hướng anh.

“Đừng nói bậy!” Lão thôn trưởng tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Trời tối rồi, bây giờ đuổi thì người ta biết đi đâu?”

Tiểu Bân há há miệng, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ bất mãn liếc Điền Đại Vĩ một cái rồi thôi.

"Mọi người. . . Mời đi theo ta." Lão thôn trưởng được cô gái kia đỡ lấy, dẫn đường đi vào trong thôn. "Ta họ Nhan, là thôn trưởng thôn Tích Tuyết, thôn chúng ta. . . . đã lâu rồi ta chưa tiếp khách…”

Lời nói của trưởng làng khiến những người từ Vô Kỵ trở nên căng thẳng.

Cách nói này... rất đáng lo ngại.

Lúc này, thiếu nữ đỡ lấy ông đột nhiên nói: "Ông nội, ngày kia là Lễ nhập trạch, nếu như nhiều người ngoài như vậy ở đây..."

Lễ nhập trạch?

Lời của người phụ nữ trẻ khiến bọn họ chú ý.

Ngày mốt... chẳng phải là ngày cuối cùng của nhiệm vụ sinh tồn sao?

Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

"Đừng nhiều lời như vậy, con mẹ nó ai nguyện ý ở cái chốn này lâu, ngày mốt...không, ngày mai chúng tôi sẽ đi!"

Hoàng Hữu Vinh liếc Điền Đại Vĩ như nhìn người chết.

“Thật sao?” Cô gái trẻ nhìn Điền Đại Vĩ một cách kỳ lạ “Vậy thật hy vọng, ngày mai mấy người có thể rời khỏi nơi này…”

Câu nói kỳ lạ này khiến trái tim mọi người càng căng thẳng hơn.

Từ lúc này, những thứ càng quỷ dị hơn dần xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau khi vào thôn, mọi người phát hiện trong thôn không có mèo, chó, thậm chí gà vịt, thay vào đó là những chiếc l*иg kỳ dị phủ vải đen, mỗi hộ gia đình đều dùng xích sắt buộc treo trước cửa.

"Cái gì đây? Thôn mấy người nuôi sư tử hả?"

Vừa nói chuyện, Điền Đại Vĩ vừa thản nhiên gỡ tấm vải đen ra khỏi chiếc l*иg bên cạnh.

“Dừng lại!” Đây là giọng nói của Tiểu Bân.

Nhưng... Lời cảnh báo của anh ta lại quá muộn.

"A!!!!"

"Mẹ kiếp! Buông ra!"

Hai mắt Điền Đại Vĩ trừng to,

ngón tay y bị người đàn bà bên trong vồ lấy, đau đến mồ hôi đầm đìa!

Thấy vậy, mọi người vội vàng chạy đến giúp đỡ, Điền Đại Vĩ thậm chí còn đá người phụ nữ trong l*иg một cách thô bạo, nhưng người phụ nữ xốc xếch đáng sợ kia một chút cũng không buông tha!

“A!!!”

Điền Đại Vĩ đột nhiên kêu lên thảm thiết, cả người hắn lảo đảo, kinh hãi đau đớn nắm chặt tay.

Con đàn bà kia cắn đứt ngón tay của hắn!

Hà Miêu tái mặt vì sợ hãi, hét lên như hụt hơi.

"Chết tiệt, đã bảo đừng mở ra mà!" Tiểu Bân giận dữ mắng mỏ, đồng thời, anh ta lấy một nắm tro thực vật từ đâu ra rồi rắc lên ngón tay bị cắt đứt của Điền Đại Vĩ.

Nhưng Bạch Nghiên Lương và những người khác không hề nhìn vào tên ngu kia.

Ánh mắt họ quét qua các gian nhà.

Trước mặt mỗi nhà là một chiếc l*иg sắt phủ vải đen.

Chẳng lẽ... cái l*иg nào cũng nhốt một nữ nhân, có thể ăn thịt người như vậy sao?

“Mọi người, xin… đừng tiết lộ việc này ra ngoài.”

Giọng của lão thôn trưởng tràn đầy chua xót, lão nhìn mọi người, run rẩy cúi đầu.