Trò Đùa Kinh Dị

Chương 49: Đường núi

Tiếng phanh "cót két" kèm theo quán tính mạnh khiến thân thể Bạch Nghiên Lương đột ngột lảo đảo.

Dù chưa mở mắt nhưng anh đã nhận ra mình đang ở đâu.

“Chết tiệt, hỏng mất rồi.”

Tiếng mắng bằng giọng địa phương khản đặc từ phía trước truyền đến.

Lúc này, Bạch Nghiên Lương cuối cùng đã kiểm soát được cơ thể, chậm rãi mở mắt ra.

Lý Mộ, Lâm Yến, Dụ Hàm Chu, Hoàng Quang Vinh, Tô Thiến, Dư Sênh và cả anh, tất cả bọn họ đều ngồi trên chiếc xe buýt đường dài này.

Bên cạnh họ, còn có những hành khách khác.

"Ra khỏi xe! Mọi người ra khỏi xe!"

Người tài xế lùn hét lên từ dưới gầm xe.

“Xe hỏng, xuống xe mau!”

“Cái gì, vùng núi cằn cỗi này thì biết đi đâu đây? Mặt trời sắp lặn rồi.” Một thiếu nữ ăn mặc sành điệu ôm theo con chó corgi bất mãn trừng mắt nhìn tài xế.

"Tao thì làm được gì? Xuống xe ngay đi, đừng có lắm lời!"

Hành khách trên xe nhìn hai người cãi nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Chiếc xe này... hình như đầy những người đang hối hả về quê.

"Thôi đi xuống đi, ai cũng có cái khó riêng..." Một ông lão thuyết phục.

Bọn người Lý Mộ liếc nhau một cái, cùng nhau xuống xe.

Dư Sênh được Tô Thiến đỡ lấy, giúp xuống xe .

Chiếc xe buýt đường dài này đang đi trên con đường núi cũ, trời đã về chiều, ánh nắng u ám bao phủ những tán cây xung quanh, bóng đổ xuống mặt đất tạo thành những hình thù kì dị.

Khu vực xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, như thể không có sinh vật sống.

Một lúc sau, mọi người đều đã xuống hết.

Tài xế đếm số lượng người, nói: "Trời đã tối rồi, không thể qua đêm trên núi được, đi trước đi, tôi nhớ gần đây hình như có một ngôi làng."

"Cái gì? Ông muốn tôi ngủ lại ở nông thôn?" Thiếu nữ ôm con chó kêu ré lên.

“Không muốn thì cút lên xe mà ngủ, hỏi xem có ai muốn ở lại cùng cô không!” Người tài xế thấp béo bị chọc tức, quát: “Cao quý thế thì đi xe buýt làm gì, sao không lắp hẳn cái máy bay trong nhà mà đi!”

Cô gái mặt đỏ bừng lên, run run ôm chó trong ngực, không dám đáp lại.

Núi sâu rừng già, xe lại hỏng hóc trên đường, điện thoại di động không có tín hiệu, nếu tên tài xế khốn nạn này dám làm ra chuyện gì, người chịu thiệt chỉ có cô.

Càng nghĩ, người phụ nữ càng cảm thấy không an toàn, cây cối, sông núi, côn trùng không tên, bầu trời âm u, bóng tối với nanh vuốt vô hình, mọi thứ dường như đều trở nên rùng rợn.

"Vậy... khi nào chiếc xe này chạy lại được?" Ông lão vừa mới lên tiếng hỏi.

“Tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng không thể tự mình sửa được, cho nên tôi mới nói trước tiên tìm xem có nơi nào dừng chân, bắt đươc tín hiệu điện thoại không?” Tài xế mập mạp vừa nói vừa nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ.

"Không muốn thì quay lại xe mà nghỉ, có chuyện gì tôi mặc kệ, hiện tại giơ tay biểu quyết, ai đồng ý theo tôi đi tìm chỗ nghỉ!"

Lái xe đã nói như vậy, mọi người nhìn trái nhìn phải vài lần, đều giơ tay tán thành.

Trong rừng già núi sâu này, cây cối đều cao chót vót, che trời che nắng, trông vừa tối tăm vừa bí ẩn.

Hiện tại trời còn mờ sáng, ít nhất vẫn có thể dò xét đường đi, nhưng nếu trời tối hẳn, có quỷ mới biết chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra, ai dám ngủ qua đêm trong xe?

Về phần Bạch Nghiên Lương và sáu người còn lại, họ không có lựa chọn nào khác, nếu họ không đến làng, Vô Kỵ chắc chắn sẽ nhận định đây là hành vi tiêu cực.

Còn hậu quả cho hành động đó là gì, bọn họ không biết, mà cũng không muốn biết.

Cô gái ôm chó cũng không nói nhiều nữa, thành thật đồng ý.

Bao gồm nhóm Bạch Nghiên Lương và bảy người khác, có tổng cộng mười ba người trong chuyến đi này.

Người lái xe thấp béo xác định phương hướng, ra hiệu cho mọi người đi sâu vào khu rừng rậm rạp.

"Một người anh em từng chạy đường qua đây nói cho tôi biết, ở gần đây thôi, vị trí cụ thể cũng không rõ lắm, ai tinh mắt thì ngó thử."

Lời lái xe khiến lòng người có chút bất an, vạn nhất. . . . . . trời tối kịt còn không tìm được cái thôn kia, bọn họ nên làm gì bây giờ?

Nhóm người tiến vào trong rừng cây, cành lá cao lớn xum xuê che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ có lốm đốm ánh sáng thưa thớt xuyên qua cành lá chiếu vào.

Dưới đất là lớp lá rụng dày mục nát cộng thêm những cành cây khô ẩm ướt khiến cho việc di chuyển không hề an toàn, có chỗ nông chỗ sâu, mấy cô gái thỉnh thoảng còn kêu lên một hai tiếng.

Xe lăn của Dư Sênh thậm chí còn khó di chuyển hơn trong tình huống này.

“Này, cô ấy là bạn cậu à?” Người tài xế mũm mĩm dừng lại, cau mày nói.

“Làm sao vậy?” Lý Mộ nhìn hắn, bình tĩnh đáp.

"Cô ấy chậm quá, trễ nải chúng ta? Ai cõng được cô ta thì cõng, còn xe lăn thì để đây, khi nào quay lại thì lấy.”

Giọng điệu tài xế mang hơi hướng ra lệnh, khiến mọi người rất khó chịu. .

Mọi người tập trung ánh mắt vào Dư Sênh, không biết đang tự hỏi cái gì.

Nếu lúc này mà đồng ý, điều đó tương đương với việc phải nhận trách nhiệm lo lắng chăm sóc cô trong toàn bộ nhiệm vụ.

Nếu là ở hiện thực, đàn ông cũng không ngại thể hiện phong thái, dù sao tuy đôi chân tàn tật nhưng được cái dung mạo xuất chúng, khí chất dịu dàng.

Nhưng... đây là Vô Kỵ.

Chỉ nghĩ đến việc phải đèo bồng theo một gánh nợ lớn như vậy đã thấy đau đầu.

Lý Mộ không lảng tránh quay đầu nhìn Dư Sênh, đồng thời không hề có ý làm ra hành động dư thừa nào.

Dư Hàn Châu có chút do dự, vừa mới định tiến lên, đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng kéo lại.

Anh quay lại, thấy Tô Thiến khẽ lắc đầu với mình.

Hoàng Hữu Vinh thậm chí còn chẳng quay lại nhìn cô, hắn ta khẽ cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Ánh mắt Dư Sênh quét qua mọi người, không nói gì.

Cô cúi đầu yên lặng ngồi trên xe lăn.

Ánh hoàng hôn mờ ảo hắt lên người cô qua kẽ lá, khiến cô trông đẹp lạ thường, nhưng cũng rất giống... một thứ vô dụng bị bỏ rơi giữa núi rừng.

“Tôi cõng cô, được chứ?”

Lúc này, một giọng nói vẫn còn xa lạ đột nhiên xuất hiện sau lưng.

Dư Sênh quay đầu lại, phát hiện Bạch Nghiên Lương nãy giờ vẫn đi ở cuối hàng.

Cô nhìn anh, người đàn ông nhìn lại với cái ánh mắt vô cảm, thậm chí cũng không mỉm cười lịch sự.

Dư Sênh có chút lơ đễnh, một lúc sau mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy phiền anh."

Thấy Bạch Nghiên Lương ngồi xổm xuống cõng Dư Sênh trên lưng mà không chút do dự, thần sắc Lí Mộ và những người khác đều khẽ thay đổi, nhiều thêm mấy phần đăm chiêu.

Mặc dù đang ở một nơi như Vô Kỵ, nhưng vẫn không mất đi tử tế, nhân tính của một con người bình thường.

Bạch Nghiên Lương không biết suy nghĩ mọi người dành cho mình, anh cõng Dư Sênh trên lưng, đi cuối đám người. Dư Sênh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, không biết đang suy nghĩ gì.

"Tôi có một câu hỏi."

Bạch Nghiên Lương đột nhiên thấp giọng nói.

Với âm lượng này, Dư Sênh nhanh chóng nhận ra rằng anh đang nói chuyện với mình.

"Có chuyện gì vậy?"

Bạch Nghiên Lương hơi chậm lại, hỏi: "Tôi muốn biết ... cô đang giấu gì trong tay áo vậy?"

Nói xong, Bạch Nghiên Lương rõ ràng cảm thấy cơ thể Dư Sênh cứng lại, sau đó là một khoảng dài im lặng.

"Quên đi, chỉ là tò mò thôi." Bạch Nghiên Lương cũng không ép buộc, nhanh chóng chuyển chủ đề, theo chân mọi người.

"Này! Đó có phải là ngôi làng ông nói tới không?"

Giọng của người đàn ông trung niên vang lên.

Mọi người nhìn theo ngón tay người nọ, chỉ thấy ở sườn núi đối diện xuất hiện từng dãy nhà cao thấp thấp thoáng trong làn sương mờ nhạt. Dưới ánh nắng hiếm hoi còn sót lại của chiều tà, người ta có thể nhìn ra vài ba bóng dáng ẩn hiện, minh chứng sự tồn tại của con người. Chỉ là, màn sương mù này trông thật đáng lo ngại, tựa như.... một lớp da chết, đang không ngừng bao vây lấy nơi này.