Đôi mắt sáng trong dịu dàng nhìn những người trước mặt một cách đầy nghi ngờ.
Tuy bị tật ở chân nhưng ngoại hình quả thực rất xinh đẹp, chính là kiểu càng nhìn kĩ thì càng dễ bị thu hút.
Hơn nữa, cho đến thời điểm hiện tại, cô gái khuyết tật này chưa hề làm ầm ĩ hay mất kiểm soát.
Tuy nhiên tay trái lại bám chặt tay vịn của xe lăn, có thể thấy trong lòng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Lúc này, Chu Lễ tiến lên.
Bởi vì lần này cô ta là người mới duy nhất, Chu Lễ càng tiện giải thích.
Và... Mặc dù vẫn còn chút hoài nghi, nhưng cô cũng không hỏi lung tung.
Hầu hết mọi người đều tán thưởng tố chất tâm lý của cô gái trước mặt, nhưng họ không cho rằng người này sẽ sống sót được trong Vô Kỵ.
Dù sao... Khả năng di chuyển là một bất lợi quá lớn.
Bạch Nghiên Lương nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: "Cô là người Nghiệp Thành?"
Đôi mắt cô gái hơi sáng lên, quay đầu nhìn về phía Bạch Nghiên Lương, đáp: "Vâng.”
"Anh . . . . . . biết tôi sao?" Cô gái nhỏ giọng hỏi.
Bạch Nghiên Lương lắc đầu, nhìn vào mắt cô và nói: "Trên xe lăn của cô có biểu tượng của Bệnh viện quân y số ba Nghiệp Thành" "
“Anh cũng đến từ Nghiệp Thành sao?"
"Đúng vậy."
Nghe câu trả lời khẳng định của Bạch Nghiên Lương, đôi mắt cô ta dường như sáng hơn.
Đó không phải là sự tin tưởng, chỉ là cảm giác nhẹ nhõm khi được gặp một “đồng hương” ở một “vùng đất xa lạ” mà thôi.
Hai người nói chuyện không được bao lâu, bởi vì sương xám chung quanh đã bắt đầu biến hóa.
Từng cái tên nhanh chóng được tụ thành hình.
Bởi vì lần trước chết mười hai người, lần này chỉ có một người mới tiến vào, tổng số người hiện tại là ba mươi tám.
Việc sắp xếp được thực hiện nhanh chóng.
Lí Mộ, Phong Tụ Tuyết, Đỗ Thượng Cảnh, Lâm Yến, Dương Tu, Trịnh Giai Giai.... sáu người một hàng, tổng cộng bảy hàng.
Trong cột cuối cùng, hai cái tên được cô đọng treo ngay ngắn dưới ba mươi sáu cái tên.
Bạch Nghiên Lương, Dư Sênh.
Đến lúc này, mọi người mới biết tên của cô gái khuyết tật.
Cô có một cái tên đẹp, nhưng cuộc sống có vẻ không được như vậy lắm.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm, tên của mọi người đã thành hình, điều đó có nghĩa là cuộc tuyển chọn nhiệm vụ... sắp bắt đầu.
Trong sương mù vang lên những tiếng thở gấp nặng nề.
Bạch Nghiên Lương không quá lo lắng, anh nhớ rằng có một quy tắc trong Vô Kỵ, đó là trở thành một kẻ bám đuôi... Nếu người này sống sót qua nhiệm vụ trước, người đó sẽ tự động được bỏ qua ở nhiệm vụ tiếp theo.
Và lần trước, anh đã là kẻ bám đuôi.
Vì vậy, lần này, Bạch Nghiên Lương đến đây về cơ bản chỉ là để quan sát các thành viên của Vô Kỵ mà thôi.
Lúc này, sự thay đổi đã bắt đầu.
Và cái tên biến thành màu đỏ máu đầu tiên là... Lý Mộ!
Sự kinh ngạc của mọi người còn chưa kịp lắng xuống, sáu cái tên tiếp theo đã nhanh chóng bị nhuộm đỏ!
Lâm Yến, Dụ Hàm Chu, Hoàng Hữu Vinh, Tô Thiến, Bạch Nghiên Lương, Dư Sênh!
"Làm sao có thể!"
"Làm sao có thể chứ?!" "
..."
Thanh âm kinh ngạc cùng nghi hoặc vang lên, trong Vô Kỵ truyền đến từng trận xôn xao!
Không chỉ bởi vì người đầu tiên được chọn làm kẻ theo dõi là Lý Mộ, người sống sót lâu nhất ở đây.
Điều khó tin hơn nữa là Dụ Hàm Chu và Bạch Nghiên Lương, hai kẻ bám đuôi trong nhiệm vụ trước, lại được chọn lần này!
Điều đó có nghĩa là ... các quy tắc đang dần bị phá vỡ?
Lúc này, ngay cả Bạch Nghiên Lương cũng kinh ngạc chứ đừng nói là Dụ Hàm Chu.
Vị bác sĩ trẻ tuổi ngơ ngác nhìn cái tên đỏ tươi của mình, sau lưng là Tô Thiến với vẻ mặt kỳ lạ.
Cô ấy tựa hồ có hơi sợ hãi, nhưng đồng thời lại có chút vui mừng, thỉnh thoảng lén nhìn theo bóng lưng Dụ Hàm Chu.
Về phần Lâm Yến và Hoàng Hữu Vinh, mặc dù họ không thể hiện gì thừa thãi, nhưng đôi môi trắng bệch không chút máu cho thấy họ không hề bình tĩnh.
Về phần người mới Dư Sênh, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu điều này có nghĩa là gì, cũng không biết điều mình sắp phải đối mặt ...
Sự kinh ngạc và náo động của đám đông không kéo dài lâu, ngay sau đó, nhiệm vụ thứ hai bắt đầu.
Lần này, người có tên đầu tiên chuyển sang màu đỏ máu là ... Chu Lễ.
Sắc mặt Chu Lệ vẫn bình tĩnh, hắn yên lặng ngẩng đầu, chờ đợi những "đồng bạn" sẽ đồng hành cùng mình.
Tuy nhiên... bất ngờ lại xảy ra.
Lần này, cái tên theo sau Chu Lễ... là Úc Văn Hiên.
Ánh mắt Chu Lễ khẽ thay đổi, hắn tìm kiếm trong đám người, vừa vặn bắt gặp một khuôn mặt đang cười híp mắt.
"Xin chào."
Chu Lễ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghi hoặc: " Úc Văn Hiên... Người này vào Vô Kỵ khi nào?"
Cái tên này xuất hiện trong ba mươi tám tên, cũng được coi là một người thâm niên ở nơi này, tại sao ... mình lại không hề có ấn tượng?
Chu Lễ không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, trên thực tế, rất nhiều người đã thể hiện biểu cảm " ra là anh ta" sau khi cái tên Úc Văn Hiên hiện lên.
Chính bản thân Úc Văn Hiên cũng không ngờ tới, hắn lại được chọn trong thời điểm đặc biệt như vậy.
Đây hẳn là... lần đầu tiên, nhiệm vụ hai người được đưa ra?
Sắc mặt Đỗ Thượng Cảnh đanh lại.
Vô Kỵ càng lúc càng kỳ lạ... Đây nhất định không phải chuyện tốt, hắn mơ hồ linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra.
Linh cảm này đến rất đột ngột, nhưng Đỗ Thượng Cảnh lại khắc cốt ghi tâm, bởi vì... chính linh cảm khó giải thích này đã nhiều lần cứu mạng hắn.
Lúc này, danh sách cho nhiệm vụ cuối cùng bắt đầu.
Người đầu tiên là... Lục Quá.
Lục Quá giật mình, sau đó bước về phía trước, lại là hắn sao ... Hơn nữa, rốt cuộc đến lượt hắn làm kẻ bám đuôi... Sau đó, tên của ba người khác nhanh chóng đỏ rực lên theo.
Hứa Trí An, Nghiêm Phi Bạch, và ... Kỳ Niệm.
Lại là Kỳ Niệm?
Lục Quá nhìn cô, sau lần trước, hắn đã cố thử liên lạc với người nọ, nhưng không phải vì hắn có bất kỳ suy nghĩ nào với cô.
Chỉ vì... cô và Lục Nhiên có quá nhiều điểm tương đồng, chứ ngoại trừ mấy tên biếи ŧɦái ra thì ai lại đi tơ tưởng bậy bạ với em gái mình.
Nhưng... Kỳ Niệm không hề trả lời, không... cho dù mọi người trong nhóm đều nhiệt liệt khen ngợi cô ấy, Kỳ Niệm cũng chưa từng gửi một tin nhắn hồi đáp nào.
Ba nhóm người đồng thời bước lên phía trước.
Dư Sênh sững sờ nhìn động tác của của Bạch Nghiên Lương, dù sao thì ... ít nhiều người này vẫn là đồng hương.
Lúc này, những thay đổi giống như lần trước đang lặng lẽ diễn ra.
Dưới ánh mắt khó tin của Dư Sênh, những cái tên đột nhiên tản ra, lần nữa ngưng tụ thành ba hàng văn tự, lơ lửng giữa không trung.
"Thứ nhất, lột da lột thịt, hiến máu không tim, hạn ba ngày Thứ hai, xương cốt còn chưa mục ruỗng, khách đã từ đâu đến rồi, hạn bảy ngày Thứ ba, là ai chải đầu cho ta, ngắm nhìn dung nhan trong gương, hạn ba ngày. "
Bạch Nghiên Lương đọc kỹ, viết xuống tất cả các từ.
Lột da lột thịt, hiến máu vô tình.
Lời Giải Ngữ này ám chỉ điều gì…
“Bắt đầu rồi.”
Giọng Chu Lễ không còn thoải mái như trước nữa.
Theo thanh âm của hắn, ba luồng sương mù đỏ máu nhanh chóng tiêu tán, biến thành làn khói dày đặc, bao phủ tất cả mọi người.
Ngón tay Dư Sênh có chút trắng bệch nhéo, cô rốt cục cảm nhận được...
Nỗi sợ hãi đến từ sâu thẳm linh hồn.