“Ta cảm thấy khá tốt... Cuối cùng nam nhân với cô nương trong cuốn sách kia cũng thành đôi cả đời. Có chỗ nào không tốt?"
“Ta cảm thấy nó không tốt, ta lấy đi sửa lại, ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”
La Văn Chi nhìn nàng cười rất ngọt ngào, kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi gặp chuyện gì không... Nói cho ta biết ta sẽ giúp ngươi!”
“Được rồi Văn Chi, ngươi cũng đừng ở đây nói nhảm nữa, có thể để người ta thanh tịnh được không?” Chưởng quầy cũng không thu tiền của Đại Tranh, lấy bản thảo lúc trước ra: “May mà chưa ấn dấu. Lấy về đi, có chuyện gì cứ đến tìm chúng ta.”
Đại Tranh che miệng cười nói: “Đa tạ chưởng quầy, chúc chưởng quầy năm mới phát đạt.”
“Còn nữa.” Thiếu nữ đứng ở cửa quán quay đầu nhìn lại, tự hào nói: “Ta đổi tên rồi, sau này không còn là Đại Tranh Phủ nữa, chỉ còn Đại Tranh!’
Sau đó nàng cất bản thảo vào ống tay áo, chạy đi nhanh như chớp.
“Sao hắn lại đi nhanh như vậy! Còn một tờ còn chưa lấy đi." La Văn Chi nhìn thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất: “Hôm nay hắn bị sao vậy, không chỉ vứt lung tung, chết đi sống lại còn chưa hoàn hồn sao, còn sửa lại tên.”
“Không được, ta phải đến hỏi hắn.”
Đáng lẽ trước tiên Đại Tranh phải đến Chu phủ tham dự hội nghị nhưng nàng lại bị những sợi dây nhiều màu sắc ở một quán ven đường làm chậm trễ một chút.
Dù sao cũng là mùng một nên luôn có tiền mừng tuổi, như vậy qua năm mới mơi có thể xua đuổi được tai ương, tà ma.
Năm nay hắn mới mười chín tuổi, sinh tháng giêng có lẽ nên cho nhiều tiền hơn một chút để cầu may.
Nàng suy nghĩ rồi lấy sợi dây tơ hồng ra để xâu dây tiền, giống như nàng đã cảm nhận được niềm vui của Lan Cửu.
Ai ngờ ngay sau đó có người vỗ vào vai nàng, khiến nàng lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được đã nghe người kia hét lên:
“Mau lấy nước! Mau lấy nước tới Chu phủ! Mau lấy nước!”
Khói đen cách đó không xa dần cao lên, càng lúc càng dày... Không xong rồi, Lan Cửu vẫn còn bên trong sao?
Lúc này nàng không nghĩ đến điều gì khác, chỉ liều mạng chạy ngược lại với dòng người!
Cửa Chu phủ mở rộng ra, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi của người qua đường, nàng quyết định, nắm lấy một ít tuyết bỏ vào trong miệng túi, lao vào.
Lửa cháy hừng hực có sức mạnh quét sạch thế giới, cắn nuốt mọi thứ trong Chu phủ.
Ngọn lửa nuốt chửng thanh xà và cột trụ xưa khiến mái nhà không thể chịu được mà sụp xuống, nhưng trong trạch viện này chỉ có giọng nói của một mình Đại Tranh.
Mọi thứ đều biến mất, nơi đã từng là chỗ dung thân của nàng và Lan Cửu, những bài văn thi từ mà hai người đã viết, các bản thảo ngày đêm nghiền ngẫm, những món đồ thủ công nàng làm lúc rảnh rỗi, quần áo định để năm mới mặc, mọi thứ hòa quyện với ngọn lửa biến thành tro tàn.
“A Tranh...”
Nàng tưởng là Lan Cửu, vừa mừng vừa lo nhìn xung quanh.
Lại nhìn thấy tiểu lang quân rất ồn ào vừa rồi nằm trên mặt đất phủ đầy tro, khó khăn bò về phía nàng.
“La Văn Chi? Sao ngươi lại đến đây!” Đại Tranh vội vàng đỡ hắn ta dậy, La Văn Chi giơ tay lên, trong tay hắn ta còn cầm một tờ giấy: “Ngươi... Đồ của ngươi còn thiếu một trang, ngươi còn phải sửa lại... Đừng vứt bừa bãi như vậy, còn muốn ta mang đến cho ngươi...”
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, trước tiên ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi kiên trì một chút!”
Đại Tranh dìu La Văn Chi, tốn rất nhiều sức lực, hai người mới run rẩy quay lại trước cửa phủ, nàng mệt mỏi ngồi trên mặt đất, La Văn Chi hít dính không ít khói đặc, đang hấp hối trong ngực Đại Tranh.”
“Văn Chi, ngươi có khỏe không?”
Nàng vuốt lưng hắn ta, hy vọng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cơ thể hắn toàn là cơ bắp, chỉ lo cầm tờ bản thảo kia trong tay, nhét vào ngực nàng.
“Ta còn muốn xem...”
“Ngươi đừng nói nữa, ta dẫn ngươi đi tìm thầy lang, ngươi kiên trì một chút!”
“Đại Tranh.”
Giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, rõ ràng còn mang theo chút tức giận.
Nàng không biết một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ khuất của Chu phủ từ lúc nào.
Nàng nhìn thấy người bước xuống xe ngựa chính là người mà nàng đang nghĩ đến, quần áo rất ngăn nắp, sắc mặt u ám.
Bên cạnh xe ngựa còn có hai nam nhân đang bị trói chặt quỳ trên mặt đất, nhìn kỹ đó còn không phải là Chu Lang và biểu đệ của nàng sao?
Phó Lan Tiêu ngoắc ngón tay với nàng, như là đang gọi một món đồ chơi dễ như trở bàn tay.
“Ngươi đến đây.”
Điều này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Hắn đứng ở đó rất khác với những người khác, cao lớn cô độc, tướng mạo tuấn tú nhưng hắn lại là một ác quỷ trời sinh.
Còn nàng cũng đang ở địa ngục, với vị bằng hữu mệnh như treo trên sợi tơ ở trong ngực, phía sau là ngọn lửa cháy mạnh ngập trời, nàng còn nghe thấy tiếng Chu Lang và Đại Sách cầu xin tha thứ.
Nàng tựa như chỉ là một hồn phách vừa mới đến, khoác lên mình sự huyên náo, trong tay áo mang theo bí mật xấu hổ và những kỳ vọng nhỏ nhặt, nàng thấp thỏm lo âu, ngây thơ bất lực, nhưng lúc này nàng phải đưa ra lựa chọn.
“Ta, ta muốn đưa La Văn Chi đi tìm thầy lang.”
Nàng cũng không ngốc, nàng mơ hồ hiểu ai đã làm chuyện này.
Ai có thể làm, ai dám làm?
Hắn cũng không tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngoan cố không có tác dụng.”
Một người hôm qua luôn mồm nói hiểu hắn, sẽ không sống một mình, lại dễ dàng chọn người khác.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội, thậm chí sự phản bội của Đại Tranh khiến hắn rất tức giận.
Lời thề son sắt, lời ngon tiếng ngọt.
Người có thể bảo vệ hắn sau lưng, quay người lại cũng có thể bảo vệ người khác trong ngực, một người rẻ mạt như con kiến sao có thể trêu đùa hắn.