Giọt Lệ Trường An

Chương 49: Chơi khăm

Thấy Đại Tranh lại không muốn để ý đến hắn ta, lại tự quen thói nói: “Ta đây cũng là bởi vì có duyên gặp nhau với ngươi mới nói cho ngươi, đại tiến sĩ, ngươi tuổi còn nhỏ, việc này cũng lớn, ta không ép ngươi nói, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, mau chóng quyết định xong mới là đúng!”

Đại Tranh còn lâu mới tin hắn ta, cái miệng này của hắn ta, nhất định là cùng hắn tự giác là người quen không một người nói, nàng cũng không ngốc, nếu đúng như lời hắn ta nói thì chính là thiên đại cơ mật, còn đến lượt hắn ta nói ra nói vào sao?

Từ lâu ở Chu phủ, nàng đã biết, nhiều chuyện đều sẽ bị lang chủ phạt đánh, kéo ra ngoài bán đi.

Thi đình kéo dài khoảng chừng một tháng, hoa hạnh đã không còn nở rộ đầy như tháng trước, nhưng vẫn mềm mại mê người như cũ.

Mọi người cũng không có hứng thú gì đi ngắm hoa hạnh —— trước hết cần hướng thủ phụ và giám khảo đồng loạt hành lễ xong, lại đề cử hai vị Thám Hoa lang cưỡi ngựa dạo chơi công viên, ngắt hoa cùng nhau thưởng thức.

Đại Tranh vốn chính là tiến sĩ trẻ tuổi nhất những năm gần đây, lại trông thanh tú, rất khó không trổ hết tài năng ở trong đó.

Nhưng Ngụy thủ phụ nhớ rõ mặt Đại Tranh, lúc có người đề nghị Đại Tranh, hắn quăng cho người nọ một cái mặt đen.

Người đang ngồi cũng đều là hàng lão luyện, suy đoán đại tiến sĩ này hẳn là đã đắc tội với Ngụy thủ phụ lúc nào đó rồi.

Đang lúc mọi người đề cử người khác, một thái giám đứng tuổi bước chân vội vàng, hô lớn một tiếng:

“Thái Tử điện hạ đến ——”

Hiện giờ, ngay cả Ngụy thủ phụ quyền cao chức trọng nhất cũng phải đứng dậy cung kính mà đón chào, càng không cần phải nói đến tiến sĩ vừa mới đề danh như Đại Tranh.

Lúc Thái Tử càng đi càng gần, hình dáng dần dần rõ ràng, khuôn mặt tất cung tất kính của Đại Tranh xuất hiện vết rách, mà vết rách này như là bị một cái búa tạ đập nứt, từ đáy lòng đột nhiên mở tung.

Người này ——

Không phải là huynh trưởng của Lan Cửu sao?!

Nếu hắn ta là Thái Tử điện hạ, vậy thì Lan Cửu……

Không, Lan Tiêu, hắn họ Phó.

Hắn mang dòng họ tôn quý nhất khắp thiên hạ.

Chẳng trách huyện lệnh của Nhữ thành không dám lỗ mãng, Ngụy thủ phụ sai người đánh chửi đuổi nàng ra ngoài, tùy ý xử trí cả nhà Đại Sách.

Cho tới nay, nàng cảm thấy hắn quyền cao chức trọng, một tay che trời, thậm chí còn từng bẻ đầu ngón tay tính thử, hắn chắc là quan nhị phẩm trở lên.

Người của hoàng gia, là người mà nàng không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.

Từ lúc trước ngây thơ không biết gì cứu hắn, đến bị hắn nhục mạ chế nhạo, hiện giờ đến Trường An cũng chừng hai tháng, chỉ cần Phó Lan Tiêu không nói, người khác không nói, nàng tuyệt không thể biết tên họ thật của hắn.

Tuy rằng chỉ là thêm một chữ Phó, nhưng mà cũng đủ khiến cho tất cả đều trở nên không còn giống nhau.

Nàng giống như bị gông xiềng không tiếng động mà trói buộc tay chân, khó chịu đến nỗi ngay cả hô hấp cũng đau.

Nàng thật sự chỉ là một nhân vật nhỏ dưới Yến triều thịnh thế, trong mắt hắn, thậm chí là một mảnh bùn, một hạt cát.

Phó Lan Tiêu, hắn có thể chơi chết nàng.

“Vị ở bên kia ta thấy trông thật là tuấn tú, hay là cho nàng đảm nhận vị trí Thám Hoa lang này đi, thế nào?”

Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy Thái Tử Phó Lan Hữu nói gì đó, lại cảm giác được người bên cạnh đẩy nàng lên phía trước, đối diện với cặp mắt đào hoa của hắn ta, nàng có thể từ hắn trong mắt nhìn ra được không có ý tốt.

“Thám Hoa lang, ngươi còn ngây ngốc như vậy nữa, chỉ sợ, ngươi sẽ phải bị phạt đấy.”

Tiệc Thám Hoa còn có một tập tục, từ Thám Hoa cưỡi ngựa đi trước, đến các đại danh viên ở Trường An hái lấy minh phương, sau đó các tiến sĩ còn lại cưỡi ngựa đuổi theo, nếu mà Thám Hoa trở về chậm hơn những người khác, thì sẽ lại là một vòng trò chơi thưởng phạt.

Đại Tranh vốn không biết cưỡi ngựa, lại trẹo chân, hoàn toàn khó mà tham dự được trò chơi.

Nhưng đây dù sao cũng là Thái Tử khâm điểm, nếu như từ chối, chẳng phải là bôi bác mặt mũi của Thái Tử sao?

Phó Lan Hữu không có hứng thú gì đối với tiệc Thám Hoa, nhìn con ngựa chở Đại Tranh so với hắn ta ngồi bộ liễn tốc độ còn chậm hơn, bèn nói với thị vệ ở bên cạnh: “Ngươi đi tăng tốc cho con ngựa của nàng đi.”

Cuối cùng, hắn ta nheo nheo mắt, cực kỳ vừa lòng mà nhìn con hắc mã kia giống như phát điên mà chạy như điên, khiến cho người ở bên trên chỉ có thể cúi người ôm lấy cổ ngựa, đấu đá lung tung mà lao nhanh về phía trước.

Hắn ta đoán chắc thời gian bộ liễn với ngọc kiệu gặp nhau.

“Ồ, Cửu đệ, ra cung à? Thật trùng hợp, vừa rồi đại tiến sĩ cũng cưỡi ngựa đi ra ngoài, kéo theo bụi mù thật lớn,” hắn ta che lại cái mũi kɧıêυ ҡɧí©ɧ với người ở trong kiệu, “Có làm Thám Hoa lang cũng không đến mức phấn khích như vậy chứ? Cô thấy giờ chắc là sắp tới ngoài cửa cung rồi.”

Mà người ở trong kiệu, cũng không hề đáp lại hắn ta, cũng không hề bảo dừng, các cung nhân cũng cúi đầu, chỉ dám yên lặng nhấc chân đi trước, Phó Lan Hữu biết, đó là hướng của Ngự Thư Phòng.

Cũng phải, để có thể làm vẻ vang ở trước mặt phụ hoàng, ai mà quan tâm một nhân tình tới quê nhà chứ.

Như vậy lại có vẻ hắn ta có chút đắc ý vênh váo.

Phó Lan Hữu chỉ mong Đại Tranh đừng để bị ngã rồi không được Phó Lan Tiêu trọng dụng, còn có thể cho hắn ta hạ thêm ít thuốc mạnh, khiến cho thông tin Phó Lan Tiêu là đoạn tụ được loan ra khắp thiên hạ.