Giọt Lệ Trường An

Chương 40: Áp bức

Không liên lụy đến người vô tội, Đại Tranh thở phào nhẹ nhõm, định nhấc chân rời đi lại bị Phó Lan Tiêu ngăn lại: “Ta cho ngươi đi?”

Hắn đi vào nhà, ý bảo nàng đi theo.’

Nhìn bảng mẫu bài rải rác trên bàn, có mấy cột chữ có phần giống với nàng, nét u ám giữa hai lông mày nhạt đi một chút.

Hắn chắp tay sau lưng, bồi hồi đứng trước giá sách, giễu cợt nói: “Ngươi cho rằng ta để ngươi ở đây là để nuôi dưỡng ngươi như một con chim sao?”

“Có ý gì?” Đại Tranh cảm thấy mình bị trêu chọc và soi mói, hơi khó hiểu, cúi đầu thu dọn giấy Tuyên Thành trên bàn, không có ý định nhìn hắn.

“Ngay cả khảo hạch tiền sĩ cũng thi không đậu, sao có thể làm việc giúp ta?” Nàng không biết hắn lấy thước kẻ ở đâu ra đặt lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn tạo ra âm thanh trong trẻo.

"Thử làm một bài văn đi." Hắn tà ác nói: "Lấy chuyện ngươi cứu ta làm đề tài, không phải ngươi đã hối hận sao? Vậy lúc đó ngươi nghĩ như thế nào? Viết đi."

"Nếu viết sai, ngươi sẽ bị trừng phạt."

Nhắc lại chuyện cũ đúng là tái hiện lại ác mộng, Đại Tranh nghĩ, không thấy xấu hổ mà còn tự hào, làm người sao có thể tồi tệ đến như vậy.

Đại Tranh theo bản năng nói: “Ta có thể không viết không?”

Nhưng sự phản kháng ít ỏi không khiến nàng có chỗ tốt, ngược lại còn làm Phó Lan Tiêu bực bội, hắn nói: “Ngươi có thể thử.”

Hắn có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng, Đại Tranh căn bản không có quyền từ chối.

Vậy thì biết thôi, chỉ viết một bài văn cũng không làm nàng mất miếng thịt nào, chỉ là người này thật sự ác độc, nàng không biết hắn muốn thấy bài văn thế nào, nếu lỡ làm hắn bất mãn không biết nàng sẽ bị gì nữa.

Khi đang lấy mực, nàng trộm nhìn cây thước bên cạnh, liền nghe người phía sau hỏi: “Ngày thường ngươi cũng không chuyên tâm vậy sao?”

Đại Tranh xoay người, trừng mắt nhìn Phó Lan Tiêu, cảm thấy hắn thật sự quá khó hiểu

Đồng thời, nàng lại hối hận vì mình vừa mới trừng hắn, có phải nàng lại bị hắn ghi thù chuyện này, chờ ngày nào đó lại nhắc lại để tra tấn nàng.

Nàng thật sự sợ cái tính này của hắn.

Nàng đứng một lúc, sau khi người phía sau không tỏ thái độ gì liền nằm trên án thư, điểm mực, đặt bút.

“Ngươi luôn viết vậy sao?”

Phó Lan Tiêu nhìn cơ thể nàng đều nghiêng trái, mày hắn nhíu chặt, hắn vốn định duỗi tay chỉnh tư thế nàng lại, nhưng khi sắp chạm vào góc áo của nàng thì hắn dừng lại.

Đột nhiên nhớ đến cây thước bên cạnh, bang một tiếng, cây thước đánh vào vai Đại Tranh, khiến nàng run rẩy duỗi thẳng eo.

“Ngươi muốn làm gì?”

Phó Lan Tiêu không trả lời.

Cây thước lần nữa dán vào lưng nàng, từ từ di chuyển lên trên, Đại Tranh cảm nhận được cây thước cứng ở phía sau, giống như răng nhỏ, thổi mạnh vào da nàng, khiến nàng run rẩy.

Đại Tranh ghét cách hắn dùng thủ đoạn mềm dẻo này để ép người khác.

Có chuyện thì nói, có rắm thì mau thả.

Nhưng cố tình nàng lại rất thích loại này, nếu Phó Lan Tiêu uy hϊếp thì nàng tuyệt đối sẽ không nói tiếng nào.

Đây là kết quả nàng bị người ta áp bách lâu dài.

Trong lòng nàng muốn phản kháng nhưng có thể lại nhũn ra.

Hắn dùng thước đặt phía sau gáy nàng.

Như đang thở vui vẻ thì lại bị người ta bóp chặt, cơn đau ập đến khiến nàng đứng ngồi không yên.

Trong đầu nàng căng như dây đàn, cây thước lại giơ lên cao, đánh vào cổ nàng.

“A!”

Đại Tranh không nhịn được mà la lên.

Nàng cảm lấy lòng tự tôn của mình đã bị Phó Lan Tiêu làm mất, nàng duỗi tay sờ sờ sau ót, nơi đó chắc đã bị đánh đỏ rồi.

Nàng cảm thấy rất thẹn, hỏi hắn: “Ngươi dạy ta thì dạy ta cho tốt, sao lại muốn đánh ta chứ?”

Phó Lan Tiêu lại cảm thấy, dáng vẻ không được tự nhiên của Đại Tranh thật thú vị.

Hắn không nhận ra giọng nói của mình đầy ham muốn không thể che giấu, hắn cười: “Từ trước đến nay ta không dạy ngươi sao? Ngươi có muốn nhìn thấy dáng vẻ khi học của mình thế nào không, cứng nhắc, bắt chước lời người khác, nếu nói là ta dạy ngươi thì ta lại cảm thấy rất xấu hổ.”

Cũng chỉ có Đại Tranh mới dám cãi lời hắn: “Ít, ít nhất ta cũng thi đậu Cống Sĩ, không có kém như ngươi nói….. Nếu trình độ của ta có thể thi đậu Cống Sĩ, điều đó nói lên trình độ của ta thế nào!”

Hắn được trời ban cho bản lĩnh, nàng cũng muốn thử nha!

“Ngươi đang nghi ngờ cách dùng người của triều đình?”

“Ta không có, ngươi đừng nói bừa.”

Đại Tranh bị cây thước đánh đến mức chảy nước mắt, ánh mắt nàng ngập nước trừng hắn, nhưng không hề có tác dụng, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ loại suy nghĩ bệnh hoạn của nam nhân.

“Vậy chữ này là thế nào?” Cây thước chỉ vào chữ trên giấy Tuyên Thành, ngồi bút nhấn mạnh, nét chữ cuối cong cong quẹo quẹo, như kiến bò vậy.

“Là vì ngươi vừa dùng thước……nên ta mới viết xấu như vậy.”

Chuyện này cũng quản sao?

“Duỗi tay.”

Lời nói này, nàng biết hắn muốn tìm cách dạy nàng, nhục mạ nàng, nàng đỏ mặt: “Lan Cửu! Cuối cùng ngươi có để cho ta viết hay không!”

“Ngươi vốn là một nô tỳ vô dụng, còn không xứng xách giày cho ta, là ta muốn giúp ngươi nên ngươi mới có thể như bây giờ.” Phó Lan Tiêu tiến lên một bước, làm Đại Tranh hét lên, đồng thời cũng ngả về phía sau, một tay nàng chống lên án thư, vốn muốn tìm đường trốn nhưng Phó Lan Tiêu lại không cho nàng cơ hội đó.

Đôi mắt thâm thúy lớn mật nhìn nàng.

Đại Tranh theo bản năng co người lại, không ngờ Phó Lan Tiêu đã chuẩn bị từ sớm, khi nàng vừa co người hắn đã nắm lấy chân nàng không cho nàng nhúc nhích.

May mắn, bởi vì mấy năm nay Đại Tranh giả nam nhân. Vì không để thân phận bị bại lộ, nên nàng đã dùng một quả bóng vải để giả làm thứ đó của nam nhân, nếu không thì Phó Lan Tiêu sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.