Tới ngày hội thơ, Đại Tranh đặc biệt chọn một áo bào có màu, tuy nhìn hơi trắng, nhưng mặc trên người nàng lại tạo nên khí chất nho nhã có sẵn trong người nàng.
Bản thân Đại Tranh tuổi không lớn, gương mặt không phân biệt nam nữ, hàm dưới không cứng như nam nhân cũng không mềm mại như nữ nhân.
Đứng ở giữa đám nam nhân, đôi mắt hạnh của nàng tò mò nhìn xung quanh, không chút giả tạo, càng tôn lên vẻ ngây ngô của nàng, đúng kiểu nam nhân tuấn tuấn mà mấy nương tử lớn tuổi thích.
Địa điểm được định là ở vùng ngoại ô Đào Viễn Đại Tranh nhặt một nhánh hoa đào, phía sau liền truyền đi đến tiếng lo lắng và hưng phấn.
“Đại Cống Sĩ, ngươi đến rồi! Cuối cùng lần này ngươi cũng đến, hôm nay có nhân vật lớn đấy!”
Người nam nhân có râu dê lại đến: “Đại Cống Sĩ, Tống Tiên Chu, hôm nay Tống thị lang cũng đến!”
“Đó là ai?” Khi nói chuyện, Đại Tranh sửa sang lại quần áo của mình, hy vọng mình có thể hiện của một nam nhân một chút.
“Ngươi thật là hỏi một cái đã hết ba cái không biết rồi, đều nói Tạ gia bảo thụ, Tống thị tiên thuyền, vị đại nhân này rất có địa vị, trưởng tử của đích thị Lâm Xuyên Tống, là người trẻ tuổi nhất ở Lại Bộ thị lang, được xưng là người tài ba, ta thấy không được mất năm nữa, chức vị Thượng Thư đối với hắn dễ như đi chơi vậy.” Hắn ta giới thiệu những người khác, giống như thuyết thư Đại Tranh cảm thấy vị Cống Sĩ này nếu đổi nghề làm thành thuyết thư sẽ rất có tài năng: “Ai kêu hắn cao hơn chúng ta một cái đầu!”
Đại Tranh yên lặng gật đầu, trong lòng nhớ kỹ tên này.
Nàng phát hiện, chỉ cần bày ra dáng vẻ không hiểu, không rõ, bừng tỉnh gật đầu, không cần nói lời dư thừa, người này sẽ thao thao bất tuyệt nói hết những lời cần nói ra.
Đại Tranh đồng hành cùng hắn ta, sau khi ngồi xuống, nam tử lại nói: “Vận của chúng ta thật lớn, ngươi nhìn người đối diện xem, người đó là Tống thị lang!”
Đại Tranh nhìn theo ngón tay hắn ta chỉ, trong nháy mắt nàng như ngừng thở, rơi xuống vực sâu.
Tống Tiên Chu đang ngồi đối diện bọn họ, trên tay cầm ly rượu, hắn ta quả thật xuất thần tuyệt diễm…. Nhưng bên cạnh hắn có…..
Lan Cửu.
Hôm nay hắn mặc một bộ màu lam đen, bên hông đeo ngọc bội, rất có khí chất.
Phó Lan Tiêu đang liếc nhìn người bên cạnh Tống Tiên Chu, nhìn cũng có khí chất, hắn ta cũng không lo sợ mà nhìn Lan Cửu, chắc là người cùng đẳng cấp với hắn.
Ánh mắt Phó Lan Tiêu từ từ chuyển hướng, Đại Tranh giống như con thú bị dọa sợ, núp phía sau người bên cạnh.
“Đại Cống Sĩ, Đại Cống Sĩ, ngươi làm sao vậy!”
Giọng nói của người này quá lớn!
Giống như hắn ta chưa từng bỏ qua nàng vậy.
Đại Tranh bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lại.
Thuận tiện, cười nhạt một tiếng.
Đôi mắt nàng rũ xuống không dám nhìn hắn, nàng kéo kéo ống tay áo của người bên cạnh, ngón tay run rẩy, nàng thấp giọng hỏi: “Người bên cạnh Tống thị lang là ai vậy? Ngươi có biết không?”
“Không biết, chắc là đến đây chơi thôi.”
Đại Tranh cảm thấy hắn ta không biết.
Mọi người đều ngồi xuống, đại hội thơ lập tức bắt đầu, rất nhanh Đại Tranh đã phát hiện. Nàng phát hiện mình không thích hợp với thơ.
Những vị khách đến đây đem rượu làm thành thơ, có kẻ lỗ mãng sẽ cởϊ áσ để cho mọi người thấy, tuy nàng nữ cải nam trang, nhưng cũng sẽ cố gắng để không phải nhìn thấy cơ thể của nam nhân.
Đối với hội thơ phóng khoáng như vậy, nàng chỉ có thể nhìn, trong lòng thì mặc niệm phi lễ chớ nhìn.
Đại Tranh căng não, lúc đưa chén rượu đến bên miệng, nàng cố gắng ứng phó theo bọn họ nhưng vẫn không đáp được nên chỉ có thể uống sạch chén rượu.
Đó giờ nàng chưa từng uống rượu, càng không biết tửu lượng của mình bao nhiêu, một ly vào bụng, cổ họng như bị thiêu đốt.
“Rượu này càng uống càng nóng.” Vị Cống Sĩ dẫn nàng đến cũng bắt đầu noi theo người khác, hắn ta nắm lấy áo mình và bắt đầu động tác, còn không quên nhắc Đại Tranh: “Đại Cống Sĩ, nếu không uống được nữa thì ngươi cũng cởi đi!”
“Ta, ta không cởi.” Đại Tranh định cách xa hắn ta: “Ta cũng không nóng!”
“Đại Cống Sĩ, tại sao ngươi lại không cởi?”
Giọng nói này truyền từ phía đối diện.
Giọng nói quen thuộc, trong lòng Đại Tranh nhảy dựng, vội nhìn qua.
Chỉ thấy Phó Lan Tiêu bắt đầu cởi lụa mỏng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, vẻ mặt không biểu cảm: “Mặt ngươi hồng như vậy, không nực sao.”
Nàng không biết hắn có ý gì, hay là hắn đã biết rõ thân phận của nàng.
Mồ hôi Đại Tranh chảy xuống từ thái dương, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, làm vậy tim nàng sẽ đập nhanh hơn. Nhưng móng tay đâm vào lòng bàn tay đã làm lộ sự khẩn trương của nàng.
“Ta, ta có bệnh kín, không muốn cởi……”
“Ha ha ha, thật vậy chăng? Không phải ngươi luôn ở thuyền hoa sao? Sợ là bị cô nương nào cào rồi?”
Ngay sau đó, tiếng cười vang khắp trời.
Nhưng Đại Tranh không quan tâm người khác trêu đùa, nàng chỉ quan tâm thái độ của Lan Cửu.
Nàng nhìn vào gương mặt u ám của Phó Lan Tiêu, môi mím thẳng, đột nhiên hắn đứng dậy và rời khỏi bàn.
Hai người đồng hành cùng hắn cũng bắt đầu nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.
Đại Tranh cũng không ngốc, nếu cúi đầu hay ngẩng đầu cũng chết, hôm nay nàng phải hỏi cho rõ.
Nàng đuổi theo Phó Lan Tiêu, khẩn trương đến mức nói lắp bắp.
“Lan Cửu, ta, ta có lời muốn nói với ngươi”
Phó Lan Tiêu xoay người, xuân đào rực rỡ, mắt sâu như biển.
“Đại Tranh.”
Hắn gọi tên nàng, hàng lông mi dài dày rậm như quạt lông quét xuống, tạo thành một mảng bóng tối nho nhỏ.
Nàng đã sớm nghĩ kỹ nên nói như thế nào rồi, nhưng đột nhiên, cả đầu óc giống như bị rượu mạnh hun nóng lên, ngây ngất choáng váng, lời nói đến bên miệng chẳng khác nào một đống bột nhão, rối tung lại với nhau.
“Không phải có chuyện cần nói sao?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, còn lộ ra một tia không kiên nhẫn.