Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chương 75

Quyển 4 - Chương 6
Anh vốn dĩ bị nuốt hết sạch xương cốt. Cái này rốt cuộc là ai cưỡиɠ ɧϊếp ai đây?

Sáng sớm, chăn mềm xốc xếch. Trên giường Tiêu Đồ thấy chân mình nhẹ tênh như tên say rượu đang bay trên mây, thậm chí có chút run rẩy.

Đây là điển hình của việc miệt mài quá độ.

Tiêu Đồ ổn định tinh thần, không để cô thấy sự biến chuyển của mình.

Duy Duy ngồi trên đầu giường, quay lưng về phía anh, đang mặc quần áo. Trông cô có vẻ rất vội vàng, cài khoen chiếc áσ ɭóŧ vài lần vẫn chưa xong, thậm chí các ngón tay đều run run.

“Để anh giúp em.” Đôi môi anh mềm mại, ngồi sát đằng sau giúp cô cài khoen áσ ɭóŧ vào.

Trên cần cổ và khắp người cô đều là dấu hồng hồng đỏ đỏ kí©ɧ ŧìиɧ do anh lưu lại. Điều nay cho thấy, tối qua họ đã say đắm biết bao nhiêu. Nhưng động tác săn sóc của anh khiến Duy Duy cứng đờ.

Tiêu Đồ thấy kì lạ, nên xoay người cô lại, quả nhiên cô bối rối đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mặt anh.

“Có gì muốn nói với anh không?” Biểu hiệnTiêu Đồ giá rét vài phần.

“Em…” Tối qua rất Happy, làm những lời cô muốn nói lúc này thật khốn nạn.

“Bây giờ em… em hết thiếu nợ anh rồi, anh có thể lấy video trả lại cho em không?” Cô cố lấy hết can đảm nói.

Nghe vậy, mắt Tiêu Đồ trở nên lạnh lẽo.

Người ta nói, đàn ông sau cứng rắn sẽ là trái tim mềm yếu, sau mềm yếu sẽ quay ngược lại cứng rắn. Vì thế điều mà các cô gái mại da^ʍ làm đầu tiên là quyến rũ trước, mới tiến tới chuyện đó. Nhưng xem ra lần này, nhân vật đã bị hoán đổi.

“Cùng lên giường rồi, vẫn không muốn anh?” Anh cố tình kề sát vào ngực cô, đôi môi đẹp cúi xuống nhả hơi ấm vào bên tai, cất giọng nói nguy hiểm.

“Em xem anh là loại đàn ông muốn giỡn thì giỡn, không muốn thì quăng đi?”

Anh dựa vào gần, trên người tản ra hơi thở thơm tho, cùng với dư vị ân ái cả đêm trong căn phòng, làm tim Duy Duy đập cuồng loạn. Con dã thú trong người trỗi dậy, khiến cô hoảng hốt đến chẳng nghe được anh đang nói những gì.

“Biểu hiện của anh vẫn không làm em hài lòng?” Miệng anh ngậm vành tai cô, và cất tiếng nói chiều chuộng, không để cô thấy chôn sau vành tai ấy chính là gương đẹp điển trai với tâm tình trầm lặng.

“Không… không phải vậy!” Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô lại mềm nhũn người.

Nếu nói không hài lòng, chắc thiên lôi đánh cô chết. Trên thực tế, biểu hiện của anh rất tốt. Đêm qua cô nằm dưới, hoặc nằm trên anh đều không biết mình từ cõi chết trở về bao nhiêu lần. Cô vô cùng vừa lòng, chỉ vì quá toàn vẹn nên mới hoài nghi…

Người ta thường nói, đàn ông có thể tách biệt giữa tình yêu và ham muốn ra làm đôi, chẳng lẽ ngay bản thân cô cũng làm được? Nếu không, tại sao chỉ bị anh gảy một cái, hai gò má cô đã đỏ ửng lên tựa than hồng?

Anh mυ'ŧ đôi môi cô, làm nụ hôn thêm nồng nàn.

Tư tưởng đấu tranh chỉ có vài giây, Duy Duy đã bị nụ hôn của anh đánh gục. Đôi tay bất giấc đưa lên cổ anh hôn đáp trả nồng nhiệt, hoàn toàn quên mất món đồ mình muốn lấy.

Đã tới lúc nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt.

“Anh… anh lại muốn nữa sao?” Duy Duy vất vả tìm khoảng trống để thở hắt ra, nuốt nước miếng nghi ngờ hỏi.

Cả người anh đông cứng lại.

Con nhện tinh này… Máu huyết của anh chắc bị hút hết! Cô thật sự muốn báo chí chiều nay sẽ viết, một gã đàn ông miệt mài quá độ chết bất đắc kì tử trên giường khách sạn?

“Có gì mà không thể?” Anh mỉm cười, ra vẻ tự nhiên cởϊ qυầи áo không để bất kì ai biết, thật ra khóe môi anh đều khô ráp.

Hết cách, thật hết cách! Đêm qua anh đã có đủ kiến thức về sức mạnh lẫn du͙© vọиɠ của cô rồi. Nếu anh không bắt kịp, thì con nhóc này có thể sánh ngang với sói sao? Vì vậy tuyệt đối không thể để cô phát hiện ra cả người anh rã rời đến ngay cả lưng cũng toát mồ hôi lạnh.

“Đừng… làm nữa sẽ bị trầy da!” Duy Duy vội ngăn lại.

Đêm qua thật sự rất quá độ, hai người đã gần gũi nhau tới năm lần. Ngoài lần đầu anh làm quá nhanh ra, những lần kế tiếp đều rất lâu, khiến các giác quan của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ. Cô cũng là con người, ân ái nhiều làm hạ thân đau nhức.

Làm nữa sẽ bị trầy da?

Trong tích tắc, Tiêu Đồ muốn cất tiếng cười lớn. Quả nhiên, biểu hiện của anh rất đúng! Nhưng vì duy trì hình tượng bình tĩnh, anh đành phải đè nén.

“Vậy thì bỏ đi, tha cho em đó…” Anh cố tình tỏ vẻ không thỏa mãn và tiếc nuối.

Thấy thế, Duy Duy khó xử, im lặng một hồi lâu, mới nói: “Vậy… vậy… nếu không… chúng ta làm lần nữa nhé?”

Tiêu Đồ thiếu điều ngã lăn quay ra đất. Anh lau mồ hôi lạnh, cười ha ha ba tiếng, vuốt mái tóc ngắn của cô, dịu dàng hỏi:

“Không phải bị đau à? Em nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày sau anh tìm em, chúng ta sẽ làm tiếp.”

Còn hẹn ngày làm nữa sao? Mặt Duy Duy chợt đỏ ửng lên. Vốn dĩ lòng đang giữ kiên định, bỗng chốc trở nên

“Duy Duy à, em nghe qua kiểu ‘nóng – lạnh song hành’ chưa?” Anh thì thào vào lỗ tai cô.

“Lần sau… chúng ta thử nhé…”

Hoàn toàn, hoàn toàn trắng trợn dụ dỗ!

“Em nói rồi, chúng ta không phù hợp, em chẳng có cách nào để kết giao với anh.” Duy Duy liều mạng làm mình thật tỉnh tảo.

Nhưng còn kiểu ‘nóng – lạnh song hành’? Anh muốn thử cách trong lời đồn này sao? Thật chờ đợi, thật mong mỏi!

Không được, không được, trấn định, trấn định!

Nghe được lời từ chối của cô, mắt Tiêu Đồ càng thêm u ám, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.

“Không phải đâu, chúng ta rất thích hợp. Nhìn đi, đêm qua em muốn anh làm mau thì anh làm mau, em muốn làm chậm thì anh làm chậm. Chẳng phải anh đã phối hợp vô cùng ăn ý à? Sao em tìm được một người khiến mình thỏa mãn như vậy?”

Nếu cô dám phủ nhận, anh chặt đầu xuống cho cô lót ghế ngồi!

“Anh đừng nói vậy… trái dưa leo cũng làm được, còn có thể tự mình khống chế tốc độ nữa…” Cô bất phục nói thầm. (phô quá)

“Em nghĩ… đây chỉ là một đêm thôi…”

Trong tức thời, nụ cười Tiêu Đồ tiêu tan.

“Chu Duy Duy, em, coi, anh, là, thứ, gì, hả?” Tiêu Đồ nghiến răng nhấn giọng.

Hoang – đường! Quá hoang – đường! Một đêm dưa leo? Anh sắp bị chọc tức chết rồi!

“Tiêu Đồ, em sắp xạ trị bằng hóa chất, nếu chữa trị không đạt hiểu quả, em sẽ cắt bỏ một bên vυ'!” Duy Duy buồn bã nói.

Cô cởi mấy hạt nút áo, nhìn chằm chằm vào gò ngực trái thẳng đứng. Nhờ nó, cô mới có một đường cong tuyệt mỹ, nhưng cô sắp mất nó rồi. Cô bỗng dưng muốn khóc, những giọt nước mắt thấm ướt hoen mi, lòng cô càng thêm chua xót.

Thấy cô lặng lẽ thở dài, anh nhận ra ngay sự khác thường, đưa tay cởi hết những chiếc cúc áo còn lại. Sau đó, đôi môi nóng bỏng của anh ấn trên gò ngực trái căng tròn ấy.

Anh đột nhiên hiểu ra vì sao đêm qua cô lại vô lí chạy tới muốn anh ngủ với mình để giảng hòa.

Duy Duy của anh muốn được làm một người đàn bà, biết rõ lúc nào là thời điểm thích hợp nhất để hưởng hết hương vị đó.

Theo trực giác, cô ưỡn ngực và trán ngửa ra sau, phối hợp với đôi môi tiếc thương, không chứa những nụ hôn gợϊ ɖụ© của anh.

“Hu hu hu…” Rốt cuộc Duy Duy bật khóc thành tiếng. Từ khi biết mình mắc bệnh đến giờ, cô luôn cố nén khóc.

Tiêu Đồ ôm chặt cô vào lòng. Đem gò bồng đảo của cô dán trên ngực anh, da thịt nóng bỏng chạm nhau, cô càng khóc lớn như một đứa bé.

“Anh nói đi, em cắt vυ' rồi, mỗi khi cởi đồ có phải đàn ông sẽ bị em dọa chạy mất dép không? Mai mốt còn ai dám lên giường với em nữa?”

Anh dám! Dĩ nhiên anh dám! Nhưng anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích.

“Chu Duy Duy, anh từng rất yêu, rất yêu em…” Vì thế Duy Duy của anh phải làm một người vui vẻ, không phải con búp bê ưu sầu.

Duy Duy cúi đầu nói:

“Em biết.” Chỉ là tới nay, cô vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi.

“Nhưng chúng ta không thể…” Cô muốn nói thêm thì bị anh ngắt lời.

“Anh biết, em coi thường vóc dáng mảnh khảnh của anh, chán ghét anh thích dùng mưu kế phân tán em… Quan trọng hơn, nếu chúng ta ở bên nhau, em không thể đối mặt với mẹ và cha dượng, dưới suối vàng không thể gặp cha mình.” Anh tự giễu.

“Em còn nói, nếu chúng ta sống với nhau, trừ khi là sông cạn đá mòn, nếu không mãi mãi chẳng bao giờ xảy ra. Em đã nói tới mức đó rồi, anh còn dám quấn quít em sao?”

Tên đàn ông này thiệt nhỏ nhen, ghi nhớ hết những lời nói của cô ngày ấy.

“Anh nói dối, trước đó anh từng tuyên bố, nếu emuốn đi đến sở cảnh sát thì phải sống với anh.” Duy Duy bắt bẻ.

Đừng ở trước mặt cô giả bộ u buồn.

“Nhưng không phải anh đã chọn cách thứ ba sao?” Anh thở dài.

“Duy Duy, em không phát hiện ra à? Cho dù anh có tính kế như thế nào, cuối cùng vẫn đưa tới bàn tay em.” Đây chính là yêu, Tôn Ngộ Không mãi mãi không thoát nổi bàn tay Phật tổ.

Trái tim Duy Duy rung động.

“Em biết vì sao anh chọn khoa phụ sản ở trường đại học không?” Anh bỗng dưng chuyển đề tài.

Cô sao mà biết được đàn ông lại chọn môn học thiếu tự nhiên như vậy? Quả nhiên, đúng là ‘tiểu thụ’! Vì tò mò đề tài này, Duy Duy quên cả khóc.

“Vì lòng anh chẳng thể quên được em, lúc nào cũng nghĩ đến bất kể ra sao cũng không để cho tên đàn ông khác đυ.ng tới em. Cho dù là bác sĩ cũng không được, vì vậy anh chọn khoa phụ sản, muốn trở thành bác sĩ riêng của em.” Anh thản nhiên chua chát cười.

“Nhưng thật có lỗi, học thuật của anh yếu kém, không sớm phát hiện ra bệnh tình của em.”

Làm bác sĩ riêng của cô? Duy Duy giật nẩy người cảm động.

“Anh từng yêu sâu đậm nhưng vẫn không có sự hồi đáp, thử hỏi em làm sao anh có thể quên ngay? Em cho anh thời gian phôi pha đi, làm anh không còn hứng thú gì với em nữa.” Anh giảng giải thật lô-gich.

“Ý của anh là…” Duy Duy do dự.

“Đêm qua em đã đồng ý, chúng ta sẽ ở cạnh nhau.”

Anh vừa nói xong, Duy Duy lập tức lộ ra vẻ mặt chống đối. Cô định giải thích với anh đó chỉ là sự hiểu lầm, thì bị anh ngắt lời…

“Chúng ta ở bên nhau chỉ bằng thân xác, không nói chuyện yêu đương.” Anh nói tiếp.

Duy Duy kinh ngạc.

“Chờ đến một ngày nào anh chán thân xác của em, đó cũng là lúc tình yêu phai nhạt. Lúc ấy, em được tự do và anh cũng được giải phóng.” Anh tách bạ lợi rõ ràng, không hề do dự.

Thế nên bọn họ chỉ đơn thuần thỏa mãn đòi hỏi tìиɧ ɖu͙© với nhau thôi? Duy Duy chẳng thốt được câu nào, thậm chí nói lắp bắp:

“Em… em không…”

Cô chưa dứt câu, anh đã biết chính xác điều cô muốn nói.

“Duy Duy à, em đừng gạt anh! Vì có bệnh nên em mau chóng muốn nếm thử mọi thứ.” Ví dụ như đàn ông, ví dụ như tìиɧ ɖu͙©.

Duy Duy hóa đá tại chỗ. Anh rất hiểu cô.

“Chuyện có lợi như vậy, sao em còn muốn từ chối?”