Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chương 3

Quyển 1 - Chương 3
Duy Duy theo mẹ chính thức bước vào ở trong ngôi nhà lớn mới mua của chú Tiêu. Ông rất giàu có, những năm đầu tiên của thập niên 90, kinh tế Trung Quốc mới bắt đầu tăng trưởng nhưng chú Tiêu đã là một nhà tư bản giàu có nổi tiếng trước đó rất lâu rồi.

Với những người khác xe đạp vẫn là phương tiện đi lại chính, nếu có xe máy cũng đã vô cùng hãnh diện thì ông đã đi bằng xe hơi. Trong nhà chú Tiêu rất tiện nghi, phòng khách có TV màn hình lớn, có điện thoại di động, có máy điều hòa nhiệt độ… Tất cả mọi thứ trong nhà, đối với Duy Duy đều mới mẻ.

“Duy Duy, nghe mẹ dặn này! Con nhất định phải thật ngoan ngoãn, nghe chưa? Ngoài ra con không được đi về phía đông của cái sân kia nhé.” Mẹ nhắc nhở thêm một lần nữa, sợ con gái hủy hoại đi ‘tiền đồ’ của mình.

Nửa năm trước đây, chú Tiêu đã khôi phục tình trạng độc thân do vợ qua đời, cuộc sống bắt đầu muôn màu muôn vẻ, quanh ông có rất nhiều phụ nữ bám theo. Đã qua cái thời kì mới mẻ, yêu hay không yêu chẳng còn quan trọng nữa. Sở dĩ mẹ vẫn còn có chỗ đứng trong ngôi nhà này, vì bà là người biết thức thời, gió chiều nào xuôi theo chiều đó.

Trước kia ở nhà Duy Duy quen nhìn mẹ la hét như sư tử Hà Đông, bây giờ khắp mọi nơi đều chỉ thấy mẹ đối với chú Tiêu vâng lời, chiều chuộng. Con người sống trên đời này đều có khắc tinh, cha là khắc tinh của mẹ và một người khác là khắc tinh của bà.

Cái sân phía đông đó nghe nói như một lãnh thổ riêng biệt, có bảo mẫu, có người làm vườn và có cả đầu bếp. Ở trong đó là đứa con trai duy nhất đang dưỡng bệnh của chú Tiêu.

Nghe nói anh ta suýt chết vì ngộ độc khí carbon.

Nghe nói anh ta bị bệnh tim rất nặng.

Nghe nói anh ta rất khó tính.

Tính cách của Duy Duy rất hoạt bát, có đôi khi cũng thích mấy trò nghịch ngợm.

Ví dụ như lúc mẹ và chú Tiêu đang ‘âu yếm’, cô giả bộ dụi mắt kêu lên sợ bóng tối, rồi chui thẳng vào giữa bọn họ

Ví dụ như khi mẹ sắm vai một người phụ nữ đảm đang dịu hiền, cô lại cố ý lấy que diêm đốt vào cổ tay áo chú Tiêu một lỗ nhỏ, sau đó xếp chiếc áo ngăn nắp bỏ vào đống đồ mẹ mới vừa ủi xong.

Thậm chí mẹ có chút hối hận đem theo cô vào căn nhà mới này. Bởi vì bà bắt đầu có chút hoài nghi, Duy Duy đi theo chỉ muốn nghịch ngợm, phá phách.

Chú Tiêu muốn tạo một môi trường sống thoải mái để con trai dưỡng bệnh, vì vậy ở khu sân phía đông có xây dựng một hồ nuôi cá, một máng trượt, một rừng cây và cả một vườn bách thú nhỏ.

Trẻ con luôn thích tìm hiểu, đặc biệt Duy Duy đối với bất cứ thứ gì cũng tò mò muốn biết. Rồi một ngày nào đó, cô không ngăn được sự dụ dỗ nên lặng lẽ đi vào khu sân ở phía đông.

Nơi này rất tĩnh lặng, đẹp không sao tả xiết, nó giống như thiên đường dành cho những đứa trẻ. Vì vậy Duy Duy leo lên máng trượt phá phách, bò lên pháo đài nhảy nhót nghịch ngợm, chạy thẳng vào rừng cây trêu đùa chim cú mèo, đuổi theo con sóc nhỏ… tất cả các hoạt động chỉ có một mình. Vui đùa thỏa thích xong, cô mệt mỏi ngã người trên thảm cỏ xanh bên cạnh nằm xuống.

Các trò chơi thật vui vẻ quá nhưng quá cô đơn. Từ sau khi rời nhà đến giờ, Duy Duy vẫn luôn cảm thấy mình thật cô độc.

Cô phủi mông đứng dậy. Được rồi! Mặc dù ở đây rất đẹp nhưng cô không thích sự lạnh lẽo, yên tĩnh ở đây. Thà rằng cô phải đi một đoạn đường dài, đến chơi với những bạn nhỏ nghèo nàn trong hẻm còn hơn…

Vừa chuẩn bị lùi về, cô quay đầu lại thì thấy trong hành lang có một bóng hình nhỏ bé đứng đó. Mái tóc ngắn ngang vai mềm mại, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng và dùng ánh mắt thản nhiên không gợn sóng nhìn chăm chú vào cô.

Có phải bạn ấy cũng lẻn vào đây chơi giống như cô không nhỉ? Thật là một người đẹp nha! Làn da trắng nõn, đôi mắt đẹp như muốn lấy mạng người, chiếc mũi thanh tú, khí chất yên tĩnh đẹp đẽ như hoa lan rừng.

“Xin chào!” Duy Duy nở nụ cười ngọt ngào, đi về phía người bạn mới.

Đi đến gần mới thấy hai người cao bằng nhau, có lẽ họ cùng trang lứa tuổi, phải không?

Anh không lập tức nở nụ cười hiền hòa như cô, mà dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô bé xa lạ dám xâm nhập vào bờ cõi chỉ thuộc riêng anh. Nơi này có hoa, có cỏ nhưng không có ‘sinh vật’ biết nói, nghịch ngợm như cô.

Anh thừa nhận rằng mình rất cô đơn, khi cô bé này mới bước vào anh đã phát hiện ra. Vì quá cô độc nên anh có lòng tốt ngầm đồng ý để cô ở địa bàn của mình ‘giương oai, diễu võ’.

“Bạn tên gì vậy?” Duy Duy thân thiện hỏi.

Bóng dáng của anh lặng lẽ một mình, dường như rất cần một người yêu thương. Vì vậy, cô sẵn sàng làm bạn với anh.

Anh mím môi, đang đoán thử cô đến từ nơi nào.

“Mình tên là Chu Duy Duy.” Cô tự mình giới thiệu trước.

“Tôi tên là Tiêu Đồ.” Hơi bất đắc dĩ nhưng anh cũng trả lời.

Tiểu Thỏ sao? Tên dễ thương quá.

“Xin chào chị Tiểu Thỏ.” Duy Duy giơ tay ra, rất nhiệt tình hoan nghênh người bạn mới.

Chị Tiểu Thỏ? Đôi mắt của anh chìm xuống im lặng.