Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 - Chương 18: Tân Sinh

"Không không không, tôi vẫn cần sự trợ giúp của cậu."

Từ Tĩnh Nhàn cũng cười, trong đáy mắt hiện lên chút gian xảo nghịch ngợm.

"Tôi định đồng ý lời mời của đội tuyển tỉnh, đến huấn luyện ba lê cho đội trượt băng của bọn họ."

"Vì vậy, trong tương lai nếu như tôi phải theo đội đi ra ngoài thi đấu, vừa hay cha của nó lại không ở đây thì… fBác sĩ Ôn, có thể nhờ cậu, đến lúc đó lại giúp đỡ chúng tôi chăm sóc Giang Diệu mấy ngày được không?"

Đương nhiên Ôn Lĩnh Tây đồng ý rồi.

Nói thật ra, anh ta làm bác sĩ chủ trị của Giang Diệu cũng lâu như vậy rồi, có tình cảm rất sâu đậm đối với đứa trẻ này.

Hơn nữa Giang Diệu ngoan ngoãn im lặng như vậy, không quậy phá đồ đạc, không tổn thương bản thân. Chăm sóc cậu còn dễ dàng hơn chăm sóc một chậu cây.

Thậm chí khi nấu cơm còn có thể nấu thêm một phần, giải quyết hoàn hảo hoàn cảnh khốn đốn ‘nấu ít thì quá đơn giản, nấu nhiều quá thì ăn không hết’ của tên độc thân Ôn Lĩnh Tây này.

Tại vì sao lại không làm?

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi mà vui vẻ qua đi, Ôn Lĩnh Tây đã chính thức hoàn trả Giang Diệu lại cho mẹ của cậu.

Cuộc sống sau này của Giang Diệu, nhất định sẽ ngày càng tốt lên thôi.

Ôn Lĩnh Tây đứng dậy, tiễn cặp mẹ con này ra cửa.

Đứng ở cửa phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay người lại nói:

"Đúng rồi, bác sĩ Ôn, về chuyện dung hợp nhân cách…"

"Ồ…" Ôn Lĩnh Tây nói: "Dung hợp nhân cách tạm thời không gấp. Tình hình bây giờ của cậu ấy rất tốt, sự tồn tại của nhân cách phụ, đối với cậu ấy mà nói có sự trợ giúp. Cho nên tôi kiến nghị tạm hoãn chuyện dung hợp nhân cách, quan sát thêm một thời gian."

"Được thôi." Từ Tĩnh Nhàn gật đầu, trên mặt lộ ra hiếu kỳ: "Bác sĩ Ôn, vậy, sau khi dung hợp nhân cách, rốt cuộc nó sẽ trở nên như thế nào? Tôi cảm thấy nhân cách phụ trong lòng nó, so với bản thân nó trưởng thành hơn rất nhiều… Sau khi dung hợp, có phải nó sẽ…"

Ôn Lĩnh Tây hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Từ Tĩnh Nhàn.

Hoặc có thể nói là kỳ vọng.

Bởi vì liên quan đến bệnh tự kỷ,hoạt động giao tiếp xã hội thường ngày của Giang Diệu vô cùng yếu thế,không có cách nào sống độc lập.

Nhưng thật ra trí não của cậu ấy vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói, ở phương diện nào đó còn là một thiên tài.

Nhân cách phụ của Giang Diệu trải qua nhiều lần trị liệu, Ôn Lĩnh Tây có cảm giác nhân cách phụ đó, dường như là một nam giới trưởng thành, lớn hơn Giang Diệu vài tuổi.

Nhân cách phụ hiểu rõ kỹ năng giao tiếp xã hội hơn nhân cách chính, có được năng lực sống độc lập tự chủ mạnh hơn.

Nếu như có thể thích nghi với xã hội, nếu như có thể đi học, làm việc bình thường…

Vậy thì tương lai cậu còn có thể hy vọng tự xây dựng gia đình của mình.

Hoặc là cậu còn có hy vọng, trải qua một đời người bình thường mà hạnh phúc.