Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 - Chương 7: Dịch Nhầy

Ở trung tâm chăm sóc tâm lý của họ có rất nhiều bài kiểm tra chuyên nghiệp dành riêng cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý. Đây là điều mà những bệnh viện bình thường không làm được.

Vì không để Từ Tĩnh Nhàn lo lắng thêm, Ôn Lĩnh Tây đã sai một trợ lý chăm sóc bà, tính toán sau khi hoàn thành kiểm tra sẽ cho bà một lời giải thích.

Thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn khiến người ta hoang mang.

Tình trạng của Giang Diệu so với những lần tái khám trước còn có dấu hiệu tốt hơn.

Chứng tự kỷ của cậu có chuyển biến tốt đẹp, khả năng giao tiếp cũng tiến triển tốt, giống hệt như kết luận ban đầu mà Ôn Lĩnh Tây đưa ra khi cùng cậu tâm sự. Nhân cách sau khi Giang Diệu bí ẩn mất tích trở về đang giúp cậu dần thoát ra khỏi chiếc l*иg pha lê cô độc kia.

Sau khi kiểm tra một vòng, Ôn Lĩnh Tây lại đưa Giang Diệu về phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đang ngồi chờ trên sofa lại như một con chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên.

“Kết quả sao rồi?” Từ Tĩnh Nhàn dường như không chờ nổi một giây nào nữa, bà đưa tay kéo con trai về phía mình giống như gà mẹ đang che chở cho gà con.

Dù trước mặt bà không phải là kẻ thù đáng sợ gì nhưng bà vẫn phản xạ theo bản năng, bảo vệ con trai bên cạnh mình.

Nhìn phản ứng bảo vệ thái quá ấy, suy đoán trong lòng Ôn Lĩnh Tây càng thêm chắc chắn.

.......

Chỉ sợ người gặp vấn đề lúc này không phải Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.

Ôn Tĩnh Tây thầm thở dài, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Anh ta quyết định thuận theo lời nói của Từ Tĩnh Nhàn, thử xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến bà trở nên thất thố như thế hay không.

“Bác có từng đưa thứ dịch nhầy đó đi bệnh viện...... hoặc là phòng thí nghiệm xét nghiệm qua chưa?” Ôn Lĩnh Tây biết cha mẹ Giang Diệu nhân duyên rất tốt, ở ngành nghề nào cũng quen biết không ít bạn bè: “Có chắc chắn đó là dịch của ốc sên không?”

“Không có..... Không có cách nào......” Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn trở nên mờ mịt, bà chậm rãi lắc đầu:

“Thứ dịch kia rất nhanh liền khô lại rồi biến mất, đặc biệt là dưới ánh mặt trời. Vậy nên dù cho là dùng tăm bông chà lau hay trực tiếp mang quần áo, chăn gối qua thì cũng không có cách nào kiểm nghiệm... Bọn họ không thể kiểm tra ra đó là thứ gì.”

Quả nhiên, trước khi đến trung tâm chăm sóc tâm lý, Từ Tĩnh Nhàn đã từng thử qua hết mọi biện pháp.

Ôn Lĩnh Tây nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Bác có từng nghĩ đến cách đổi chỗ ngủ cho cậu ấy không? Ví dụ như ở trong một phòng khách sạch sẽ hay ở bên ngoài khách sạn....”

“Tôi đều đã thử qua, đều đã thử qua hết rồi.....”

Từ Tĩnh Nhàn đột nhiên nói nhanh, bà không ngừng lắc đầu, hoảng loạn và sợ hãi lải nhải: “Dù cho tôi có cho thằng bé ngủ ở chỗ nào thì ốc sên đều sẽ xuất hiện.... Thậm chí tôi còn thử bật đèn suốt đêm rồi trông thằng bé ngủ thế nhưng vẫn ngủ quên.... Uống cà phê, tắm nước lạnh, thậm chí là véo chính mình tôi cũng đã thử qua.... Camera cũng không thấy gì cả... Ốc sên kia đã ẩn mình đi, nó chắc chắn rất lớn rất lớn rất lớn..."

Đây rõ ràng là dấu hiệu của việc tinh thần không chịu nổi.

“Bác Giang? Bác Giang!” Lòng Ôn Lĩnh Tây nhảy dựng một cái, vội vàng trấn an Từ Tĩnh Nhàn.