Bởi vì lo lắng thương thế của Hoa Dạ Ngữ, dù là hai người nhanh chóng lên đường,nhưng cũng về trễ hơn so với dự định một ngày. Dìu Hoa Dạ Ngữ xuống xe ngựa,hai người đầu tiên là đi hồi báo với Lục Uyên sự tình phát sinh trong chuyến đinày, cũng không giấu diếm tiết mục xen giữa của Minh tuyệt cung cùng với việcHoa Dạ Ngữ bị thương. Lục Uyên nghe nói Hoa Dạ Ngữ có thể chất bách độc bất xâmthì ít nhiều có phần kinh ngạc, sau đó liền cười cười vỗ bả vai Hoa Dạ Ngữ,dáng vẻ vui mừng.
"Xem ra chuyến này hai người các ngươi chịu khổ không ít, qua mấy ngày làđại thọ vi sư, mấy ngày này các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng có thể xuốngchân núi đi hội hoa đăng chơi. Về phần những công việc chuẩn bị khác, giao chosư tỷ sư muội của các ngươi là được." Lục Uyên vừa cười vừa nói, nếu nhưlà trước kia, chuyện chuẩn bị thọ yến tất nhiên sẽ giao cho đại sư tỷ Phó BạchChỉ, nhưng Lục Uyên thấy trên mặt nàng lộ vẻ uể oải, cũng không muốn ái đồ lạihao tâm tổn trí.
"Cám ơn sư phụ, vậy ta và sư muội đi nghỉ ngơi." Cùng Lục Uyên cáo từ,Phó Bạch Chỉ liền cùng Hoa Dạ Ngữ trở về phòng của mỗi người, nằm trên chiếcgiường xa cách đã thật lâu, nghe Lục Ly ở bên cạnh hỏi han ân cần, Phó Bạch Chỉluôn có loại cảm giác không thực tế. Từ khi đến thế giời này, nàng lúc nào cũngsuy nghĩ tại sao chuyện như vậy lại phát sinh, người viết tiểu thuyết nhiều nhưvậy, sao mình lại xuyên vào trong sách?
Trăm điều không thể hiểu, rồi lại dằn lòng không được suy nghĩ nguyên nhân.Nhìn hai tay của mình, Phó Bạch Chỉ lại sinh ra một loại ảo giác không có việcgì xảy ra. Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ nàng đang gặp phải ở hiện thực, tỉnhlại, nàng vẫn là một trạch nữ tuổi gần 30 vẫn chậm chạp chưa chịu kết hôn, vẫnlà một gã tác giả bình thường không có ý chí tiến thủ, dựa vào tiền nhuận bút mỗitháng mà gắng gượng sinh sống.
Những ngày đó sao có thể tốt hơn hiện tại, bất quá là có phần yên bình hơn màthôi. Có lẽ Phó Bạch Chỉ biết rõ, nàng thuộc về kiểu yên lặng mà sống, nàng íchkỷ tầm thường, không có dã tâm gì, nàng chỉ là người bình thường nhất tronghàng vạn người. Ngay cả đến đây - một thế giới nàng quen thuộc, thứ nàng muốncũng chỉ là giữ được mạng của mình, không hơn.
"Lục Ly, ta mệt mỏi, trước hết muốn nghỉ ngơi một chút." Nghe Lục Lylải nhải đủ, Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, cất bước người gây ra tiếng ồn, Phó BạchChỉ vội vàng đứng dậy, lấy bí tịch mình giấu ở dưới giường ra. Quyển sách này nàngđã xem mấy lần, rõ ràng đã hiểu thông suốt tất cả ý tứ, nhưng vẫn cảm thấy cônglực của mình tăng thêm không nhiều, hoàn toàn không lợi hại như trong tưởng tượng.
Theo lý thuyết thì bí tịch này đúng là quyển Hoa Dạ Ngữ học, nhưng vì sao lúcnàng học thì chỉ một lần liền biến thành cao thủ võ lâm, mà lúc mình học lạikhông có cảm giác gì? Gằn từng chữ đọc nội công tâm pháp kia, dựa theo trongđó, Phó Bạch Chỉ từng bước một dẫn dắt chân khí trong cơ thể.
"Như có là không, nhận tổn thương mà thua, bất động tự nhiên, trước phásau xây." Bốn câu nói này đều xuất hiện tại phần mở đầu và phần cuối củabí tịch, không giống bài vè, mà giống như là phần tổng kết của quyển bí tịchnày. Phó Bạch Chỉ chú ý tới nó không chỉ một lần, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm đượcsự huyền bí trong đó. Nàng xoa xoa trước ngực, chỗ này trước kia bị lão yêu bàMinh tuyệt cung đánh trúng, mỗi lần vận công liền thật đau. Nghĩ đến thời điểmđó mình vô dụng, mặc dù cơ thể khó chịu, Phó Bạch Chỉ cũng không dừng lại, cốnén đau tiếp tục vận công.
Dần dần, đau đớn tiêu tan, hoặc là đã chết lặng không còn cảm giác. Phó Bạch Chỉthấy toàn thân nóng lên, trước đây luyện công chưa từng có cảm giác này. Thínhgiác và thị giác trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí ngay cả tiếng gió luồn quakhe cửa sổ nàng cũng có thể nghe được rõ ràng. Phát triển như vậy khiến cho PhóBạch Chỉ mừng rỡ, nàng vội vàng ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục vận công.
Bên kia, Hoa Dạ Ngữ trở về gian phòng của mình, nàng không có thị nữ, tự nhiêncũng sẽ không có ai ở bên cạnh lảm nhảm. Mới vừa đẩy cửa vào vào trong, phản ứngđầu tiên của nàng chính là đi tìm mấy ngày không gặp Bạch Dạ. Trước khi đi nàngtừng nhờ tiểu đệ tử trong môn phái giúp mình nuôi Bạch Dạ, vốn tưởng rằng trở vềliền có thể thấy, nhưng đập vào mắt là gian phòng trống rỗng, đừng nói là BạchDạ, ngay cả một cọng lông của Bạch Dạ cũng không thấy.
Hoa Dạ Ngữ vội vã đi hỏi đệ tử mà nàng giao phó, đệ tử thấy Hoa Dạ Ngữ vội vộivàng vàng như vậy, cũng nhanh chóng tới, nhưng chỉ nói tối hôm qua sau khi choăn xong liền thả lại trong phòng, bây giờ cũng không biết Bạch Dạ ở đâu. Nghequa tiểu đệ tử giải thích, Hoa Dạ Ngữ phát hiện cửa sổ bên kia có một khe hở,tuy rằng rất nhỏ, nhưng đủ để cho Bạch Dạ chui ra.
Nghĩ tới đây là lễ vật đầu tiên Phó Bạch Chỉ cho mình, Hoa Dạ Ngữ sững sờ ngồitrên ghế, lòng tràn đầy tự trách. Từ nhỏ nàng không có bằng hữu, tới môn pháicũng không có quá nhiều người có thể nói chuyện. Vốn tưởng rằng có Bạch Dạ mìnhsẽ không còn không thú vị như vậy nữa, lại không nghĩ rằng con mèo nhỏ kia bâygiờ cũng bị mình làm mất.
Hoa Dạ Ngữ nhíu chặc mày, tìm một vòng bên trong môn phái cũng không thấy thân ảnhmàu trắng kia, dự định qua chỗ Phó Bạch Chỉ nhận lỗi. Là mình làm mất Bạch Dạ củacác nàng, nên bị phạt. Mà một nguyên nhân khác, cũng là vì nàng nhớ Phó Bạch Chỉ.Rõ ràng mới xa nhau mấy canh giờ, nàng liền nhớ nhung nàng, cho dù chỉ đi gặp mặtmột lần, nghe nàng trò chuyện cũng là tốt rồi.
Một mạch đi tới gian phòng của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ lễ phép gõ cửa, lạiphát hiện cửa không có khóa, ngược lại hé ra một cái khe hở nho nhỏ, men theokhe hở kia nhìn vào, Hoa Dạ Ngữ liếc mắt liền thấy được Phó Bạch Chỉ ngồi xếp bằngở trên giường.
Lúc này nàng không có mặc vớ, để chân trần khoanh chân ngồi ở trên giường. Tócđen không có buộc lại, tùy ý phân tán, không giấu được dung nhan tuyệt đẹp củanàng. Phó Bạch Chỉ tướng mạo rất nhu hòa, luôn luôn cùng với vẻ đạm mạc thườngngày của nàng có chút cách biệt. Chân mày lá liễu hẹp dài hời hợt thanh tú, mímắt che khuất cặp mắt xinh đẹp, tóc đen thong thả rũ xuống. Hoa Dạ Ngữ lúc nàymới phát hiện, lông mi Phó Bạch Chỉ đúng là rất dài.
Nàng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, khí tức xung quanh giống như là bức bình phong chechắn đem nàng ngăn cách, lại không ngăn nổi sự ấm áp tán phát trên người nàng.Cứ nhìn như vậy, Hoa Dạ Ngữ đã quên lễ nghi mình nên tuân thủ, đã quên mìnhkhông nên quấy rối sư tỷ lúc luyện công. Nàng chẳng qua là chăm chú nhìn giọt mồhôi bên cạnh thái dương của Phó Bạch Chỉ, theo quỹ đạo của giọt mồ hôi kia daođộng ở trên mặt Phó Bạch Chỉ. Khi giọt mồ hôi trong suốt sáng long lanh theo cằmPhó Bạch Chỉ chảy xuống, Hoa Dạ Ngữ lấy tay vuốt ve cổ họng khô cạn mình.
Lúc này, nàng sinh tâm ma, cuối cùng là muốn đi vào trong phòng, liếʍ đi mồ hôitrên người Phó Bạch Chỉ. Nàng muốn ôm nàng, hấp thụ tất cả hơi thở trên ngườinàng.
"Đứng ở cửa làm gì?" Ngay từ lúc Hoa Dạ Ngữ chưa đến cửa, Phó Bạch Chỉliền nghe được tiếng bước chân. Hai người ở chung lâu như vậy, nàng đã sớm cóthể thông qua bước chân để phân biệt người đến. Một khắc kia trong lòng Phó BạchChỉ hốt hoảng, bởi vì nội công đang chuyển động đến thời khắc mấu chốt, nửa đườngthu công đương nhiên là không thể... được. Nhưng Phó Bạch Chỉ lại rất sợ Hoa DạNgữ sẽ xông vào, phát hiện chuyện mình đang học võ công bên ngoài.
Ôm tâm lý thấp thỏm, Phó Bạch Chỉ phải tập trung đi vận công, đành để Hoa Dạ Ngữở một bên, thẳng đến bây giờ kết thúc thu công, nàng mới giương mắt xem người vừatới. Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác đứng ở cửa nhìn mình, cặp con ngươi đen kiakhông hề rõ ràng, mà là lộ ra du͙© vọиɠ đυ.c ngầu không che giấu được, Phó BạchChỉ trong lòng hoảng hốt. Nàng vội vả thu hồi bí tịch, ở trong lòng nghĩ cáchviện cớ.
Lần này nàng thật là sơ sẩy, chưa khóa cửa đã bắt đầu luyện công. Chỉ sợ là mấyngày nay ở chung khiến Phó Bạch Chỉ hài lòng đến quên đi, coi như nàng và Hoa DạNgữ quan hệ tốt, các nàng cuối cùng vẫn là kẻ địch đã được định sẵn theo nguyênbản. Phó Bạch Chỉ vốn tưởng rằng Hoa Dạ Ngữ không có dã tâm gì, nhưng ánh mắtlúc nãy của đối phương quả thực để cho nàng sợ hãi. Tựa như chứng kiến người đisăn dã thú, tràn đầy tham lam cùng chinh phục du͙© vọиɠ, mình hoàn toàn nhận thứcHoa Dạ Ngữ.
Nếu bị Phó Bạch Chỉ phát hiện, Hoa Dạ Ngữ liền đẩy cửa mà vào. Nàng chậm rãi đitới trước mặt Phó Bạch Chỉ, thay nàng lau đi mồ hôi trên mặt, mọi cử động đặcbiệt dịu dàng, hoàn toàn khác với người giống như là muốn tiến đến ăn tươi mìnhkhi nãy. Ánh mắt của Phó Bạch Chỉ chưa hề rời khỏi gương mặt Hoa Dạ Ngữ, nàng độtnhiên cảm giác được, có lẽ vừa rồi Hoa Dạ Ngữ mới thật sự là nàng, mà tất cảbây giờ, chỉ là ngụy trang.
"Ngươi tới đây làm gì?" Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi, nghiêm túc quansát phản ứng của Hoa Dạ Ngữ, thấy trong mắt hiện đối phương lên vài tia nétránh, Phó Bạch Chỉ càng thấy khả nghi. Chẳng lẽ Hoa Dạ Ngữ phát hiện mình luyệnbí tịch, muốn cướp đi? Nhưng nếu là như vậy, làm thế nào nàng phát hiện ra bí tịchtồn tại?
"Ta..." Nếu là mọi khi, Hoa Dạ Ngữ tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật,chỉ là bây giờ thái độ của Phó Bạch Chỉ thật là lạnh lùng, vả lại giọng điệucũng rất cứng nhắc. Thấy nàng đề phòng mình, Hoa Dạ Ngữ không biết có phải là vừarồi mình nhìn lén khiến cho Phó Bạch Chỉ không vừa lòng hay không. Có lẽ là vậy,bất kỳ cô gái nào bị một cô gái khác nhìn chằm chằm như thế, cũng sẽ cảm thấykhông được tự nhiên đi?
"Ngươi cái gì? Không có việc gì cũng tới phòng ta, ngươi thật đúng là rấtrỗi rãnh ha." Thấy Hoa Dạ Ngữ không nói ra lý do, giọng của Phó Bạch Chỉcũng sắc bén. Nàng nhìn chằm chằm Hoa Dạ Ngữ, ý đồ từ trên gương mặt ấy nhìn rachút gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sự lúng túng.
"Nếu Dạ Ngữ mạo phạm sư tỷ, sư tỷ xử phạt ta là được. Chỉ hy vọng sư tỷ đừngdùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, ta nghe xong rất khó chịu."Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng, chậm rãi cúi đầu. Nàng vốn là vì thỉnh tội mà đến, đã chuẩnbị tinh thần bị Phó Bạch Chỉ trách phạt.
"Ngươi không sai, ta chỉ tò mò vì sao ngươi không nghỉ ngơi cho thật tốt,mà lại muốn tới chỗ của ta." Đem sự khổ sở của Hoa Dạ Ngữ nhìn ở trong mắt,giọng của Phó Bạch Chỉ cũng hòa hoãn đôi chút.
"Ta tới đây là muốn hướng sư tỷ thỉnh tội, Bạch Dạ bị ta làm mất."
"Nga." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ đơn giản đáp lại.Nàng suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại Bạch Dạ là con mèo mình cho Hoa DạNgữ.
"Sư tỷ, ta nói Bạch Dạ đã bị mất. Chắc là nó chạy đi, bằng không đã trở về."Nghe Phó Bạch Chỉ không quan tâm đáp lại, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, đỏ mũi nói lầnnữa. Thấy nàng nghiêm túc giải thích, Phó Bạch Chỉ nghiêng đầu một chút, khônghiểu Hoa Dạ Ngữ kích động như vậy để làm chi.
"Ta đã biết." Lần thứ hai trả lời, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Bạch Dạ đã bị mất, có thể sẽ không trở lại, sư tỷ không buồn sao?"Thấy Phó Bạch Chỉ bình tĩnh tự nhiên như vậy, hoàn toàn không quan tâm Bạch Dạđi đâu, Hoa Dạ Ngữ nhíu chặc chân mày, ngón tay nắm chặt.
"Một con mèo mà thôi, bị mất thì bị mất, ồn ào cái gì." Phó Bạch Chỉkhông thích bộ dạng bây giờ của Hoa Dạ Ngữ, bất quá là một con vật, cũng khôngphải là người, mất thì có thể ra sao. Sợ rằng đổi thành mình đi mất, Hoa Dạ Ngữcũng sẽ không hốt hoảng như vậy đi, thật phiền.
"Sư tỷ đây là đang phạt ta sao?" Thấy Phó Bạch Chỉ trong mắt lóe lêntia không kiên nhẫn, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi.
"Phạt ngươi, tại sao muốn ta phạt ngươi? Bởi vì ngươi vô duyên vô cớ tớiphòng ta? Hoa Dạ Ngữ, đừng quá ngây... A..." Phó Bạch Chỉ muốn nói đừngquá ngây thơ, cơ thể chợt bị Hoa Dạ Ngữ đẩy ngã, đè xuống giường không thể độngđậy. Nhìn người treo ở trên người mình, Phó Bạch Chỉ khó mà lý giải tình huốngthế nào phát triển kỳ quái như vậy.
"Sư tỷ một mực hỏi ta tại sao qua đây, kỳ thực ta chẳng qua là nhớ ngươinhớ rất nhiều, liền không mời mà tới. Ta thích sư tỷ như vậy, nhưng sư tỷ lúcnào cũng đẩy ta ra ngoài. Bạch Dạ là ngươi đưa ta, tất nhiên ta sẽ quý trọngnó."
"Ở trong lòng ta, nó giống như hài tử của ta và ngươi."
Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha, sư muội quả thực, còn không có cùng một chỗđã bắt đầu sinh bánh bao chuyện, bất quá cổ đại làm sao có thể tùy tiện sinhbánh bao đâu, không cần nghĩ! Sư tỷ sẽ là của ngươi bánh bao! Còn có, thấy đạigia đến chương đều đối với tiểu sư muội màu đen biến hóa biểu hiện rất là hưngphấn, kỳ thực, tiểu sư muội sau màu đen biến hóa cùng bây giờ màu đen biến hóaso sánh với, vậy đơn giản chính là. Một là qυầи ɭóŧ ướt, một là thảm ướt! ←mình lĩnh hội đi, không giải thích. Ôi chao ô ô, nghĩ đến sư tỷ sư muội hai ngườisau đó thấp đát đát cuộc sống hạnh phúc liền không kịp chờ đợi muốn đi xuống viết,bất quá này văn đến hậu kỳ có thể là có chút ngược. Phó cp hình như login tú hạđã không thấy tăm hơi, đều do tiểu sư muội rất yd, mới đem phó cp hí phần đềuđoạt đi rồi!
Ẩm ướt sư muội: (⊙v⊙) chính ngươi viết,trách ta lâu?
Sư tỷ: Ngoan, trở về.
Ẩm ướt sư muội: Là, sư tỷ.
Hiểu bạo: Ẩm ướt sư muội ngươi đừng trang bé ngoan, đều không phải vẫn muốn đốisư tỷ ám chà xát chà xát làm gì sao, trực tiếp to gan nói ra không tốt sao?
Ẩm ướt sư muội: Nga, ta nghĩ hung hăng khi dễ sư tỷ, đem sư tỷ y phục cởi sạch,hôn sư tỷ tiểu man đầu, sau đó để cho sư tỷ cho ta điên cuồng cho ta khóc.
Sư tỷ:... Nói đến người khác bánh màn thầu tiểu trước, xem trước một chútmình đi.
Hiểu bạo: Ôi chao ôi chao ôi chao, không phải vậy! Sư tỷ, dựa theo ta đặt ra,ngươi là bình ngực, thế nhưng sư muội sau đó thế nhưng ba đào cuộn trào mãnh liệta.
Ẩm ướt sư muội: Thật vậy chăng, mẹ ruột! Như vậy sau này sư tỷ xoa một chút nhấtđịnh rất thoải mái.
Hiểu bạo: 0. 0 không sai, ngực của ngươi chính là bị sư tỷ của ngươi xoa lớn.
Mọi người: Được rồi! Đơn giản là vô sỉ đến cực điểm, trên đời tại sao lại giốngnhư này yd không biết xấu hổ người! Cường liệt kiến nghị che đậy xanh lá chữ.
Mặt khác, hôm nay hiểu rõ sai sai xanh lá chữ đang nói cái gì, là như vậy ~
shi sister up me a yao me quick tuo people home de small nei nei shi up up degood nan shou. ↑ nếu như ta sau đó viết h đều như thế viết, đại gia có đúng haykhông phải điên rồi?