Yêu Gia Cát Lượng

Chương 1: Ước hẹn một đời

"Sơ Tâm ... Cô đã tu luyện hai nghìn năm , đáng lẽ nên trở thành tiên từ lâu rồi. Ở hồ tộc, dưới nhân gian, chẳng lẽ không có người nào động tình với cô. Cam tâm tình nguyện chúc phúc cho cô trở thành tiên hay sao?"

Văn Sơ Tâm kể từ khi tu luyện thành người, đều một lòng muốn chú tâm tu hành, nàng nói nàng cũng đã yêu qua một người. Chỉ là người kia sớm đã qua đời từ lâu, không có duyên gặp lại...

Gần hai nghìn năm tu hành... Đối với nữ nhân hồ tộc mà nói thực sự là quá ít, tộc hồ ly vốn rất đa tình, nhưng cũng vì tình cảm mà hủy hoại bản thân. Tất cả hồ ly trước khi thành tiên đều phải trải qua mất mát, nhất định phải có người đem lòng yêu quý, cam tâm tình nguyện dâng hiến tim mình, hồ ly mới có thể tu thành chính quả...

Tất cả nữ nhân trên đời này đều giống nhau, cho dù là hồ ly đi nữa thì cũng không ít người cam tâm từ bỏ tu vi tiến vào luân hồi. Tình cảm sâu nặng... Ai mà chẳng bi thương... Nhưng ngược lại, nam nhân của tộc hồ ly lại mạnh mẽ hơn nhiều. Có lẽ là bởi vì nam nhân so với nữ nhân vừa lý trí cũng vừa vô tình. Tộc hồ ly trải qua mấy ngàn năm, cũng chỉ truyền tai một hồ vương vì yêu mà đọa tiên, vạn kiếp bất phục. Nhưng những nữ nhân hồ tộc sau khi tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên dù cũng chỉ sống tới ngàn năm liền không chịu nổi cô độc...

Giống như Văn Sơ Tâm, tuy rằng Phật tính đã xuất hiện, nhưng lại chưa bao giờ trải qua tình kiếp, trông bộ dạng vừa kiên cường cũng vừa cô độc của nàng, không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng tiếc...

Hai ngàn năm qua, nàng một mực niệm phật, hành thiện tích đức, phiêu bạt nhân gian, vốn là một thân tài nghệ, nhưng lại không chịu nói ra người mình yêu là ai, nàng nói sau khi luân hồi chuyển kiếp, người nàng yêu cũng không còn là hắn được nữa...

Sơ Tâm không thể nhìn thấu hồng trần, cũng bởi vì nàng từng đứng trước mặt Phật tổ đau xót cầu xin , nguyện ý từ bỏ ngàn năm tu hành đổi lấy một đời vĩnh viễn ở bên hắn.

“Sơ Tâm, Bổn tọa biết ngươi vì sao cố chấp như vậy, thiên đạo vô thường, ngươi cũng nên hiểu rõ, cho dù ta nguyện ý tác thành cho hai người, ngươi cũng không thể tùy ý làm bậy, càng không thể hại đến tính mạng của người khác, hãy nhớ lấy lời ta..."

Có lẽ Sơ Tâm cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt đức Phật hàng ngàn năm, để đổi lấy cơ hội tái hiện lại cảnh tượng trong lịch sử. Nước mắt Sơ Tâm đột nhiên rơi xuống ... Cách đó không xa là cảnh hắn đang cứu chính mình.

Sơ tâm ngay từ đầu đã nhận ra tiểu hồ ly, chỉ đáng tiếc đó chẳng qua là một con hồ ly không có linh khí. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

"Vị huynh đài này... Ngươi muốn cứu con hồ ly này sao?. Theo ta thấy, tuổi thọ của nó không dài." Sơ Tâm lần đầu tiên mở miệng bắt chuyện với hắn, một thân nữ cải nam trang đúng là rất thuận tiện a.

"Tuy vết thương của nó nặng một chút, nhưng mà chỉ cần dùng thảo dược, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục."

"Thứ lỗi tại hạ ngu dốt, không hiểu vì sao huynh lại phải nỗ lực như vậy ?"

"Tất cả chúng sinh đều bình đẳng, nhưng mà các hạ trông rất lạ mặt, huynh không phải là người vùng này hay sao?"

"Ta... Từ một nơi rất xa đến đây để tìm người thân, nhưng hình như họ đã chuyển đi rồi. " Sơ Tâm nhìn người trước mặt, bộ dạng của hắn đúng là giống trong trí nhớ của nàng.

"Thời thế loạn lạc, khó trách tiểu huynh đệ lại sầu não như vậy. Chi bằng đến lều tranh của tại hạ tá túc vài ngày, cũng thuận tiện cho huynh tìm lại gia quyến?"

Sơ Tâm mỉm cười, nụ cười tựa như mười dặm hoa đào nở rộ: "Vậy xin đa tạ, không biết vị huynh đài xưng hô như thế nào"

"Cứ gọi tại hạ là Khổng Minh là được, năm nay hoa đào nở thật sớm a" Thiếu niên ôm hồ ly đứng dậy, đưa mắt nhìn mười dặm hoa đào trước mặt: "Còn huynh thì sao?"

"Sơ Tâm."

Sơ Tâm cứ như vậy đi theo Khổng Minh, năm đó nàng chính là con hồ ly nằm trong lòng hắn. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội thành người ở bên cạnh hắn rồi ...

Hắn năm nay mới 17 tuổi, dự là 10 năm tiếp theo, vẫn sẽ vô cùng khốn khó. Có thể trở về thời gian này giúp đỡ hắn, Sơ Tâm trong lòng vô cùng cảm kích. 10 năm sau hắn sẽ xuất sơn, cũng sẽ thành hôn với người ấy. Phu thê tương kính như tân, hạnh phúc suốt đời. Hắn trước nay lòng mang thiên hạ, nhất kiến chung tình, trong thế giới của hắn vốn dĩ không tồn tại hình bóng của Sơ Tâm. Nhưng cho dù chỉ là một nữ tỳ thấp kém, chỉ cần được ở bên hắn trong khoảng thời gian này, Sơ Tâm cũng cảm thấy rất vui.

Sơ Tâm vốn rất ít nói, dù sao bây giờ nàng cũng là ăn nhờ ở đậu, chẳng qua mỗi ngày chỉ làm việc nhà, có thể nhìn thấy hắn tận tình chăm sóc tiểu hồ ly là mình khi ấy, nàng liền cảm thấy mãn nguyện rồi.

"Sơ Tâm, huynh hình như có gì đó không vui? Là bởi vì không tìm được người thân sao?" Sau khi làm xong việc, Khổng Minh ngược lại cũng rất nhiệt tình.

"Nếu Sơ Tâm không thể tìm được gia quyến, Khổng Minh có bằng lòng trở thành người nhà của ta không?" Sơ Tâm trong lòng không khỏi chờ đợi.

"Đương nhiên là có thể. Chỉ cần ngươi không chán ghét là được. Sơ Tâm, ta cũng mồ côi cha mẹ khi còn rất nhỏ, ta hiểu cảm giác của huynh."

"Vậy chúng ta liền ước định, cả một đời vĩnh viễn làm huynh đệ, có được không?" Sơ Tâm đưa ngón tay ra, mặc dù trông có vẻ rất trẻ con, nhưng mà trẻ con thì sao chứ?

"Được, ta hứa!"