Kẻ Trong Bẫy

Chương 15: Bẫy thứ II "Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa." (2)

Bẫy thứ II: Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa.

Rương mật mã.

Cho đến hiện tại, Lục Sở vẫn xem như nhận ra đúng mỗi một đồ vật trước mặt, điều này không khỏi khiến cậu nghi ngờ, có phải ba mẹ đã sớm đoán được từ lúc bắt đầu bồi dưỡng cho cậu hay không, rằng sẽ có một ngày cậu khôi lại thị lực của mình. Họ phí tất cả tâm tư dạy cậu học kiểu chữ của người bình thường, các môn học chuyên đề khác nhau, nào là dưỡng thành thói quen mỗi tháng phải dạo quanh từng góc trong thành phố, sờ từng đồ vật cho đến lúc không cần nhìn xuống giấy cũng có thể vẽ ra được hình dáng của tụi nó.

Ngoại trừ "màu sắc", thứ mà không thể truyền đạt vào não bộ của cậu ra, thì tất cả những thứ khác dường như đều đã được chuẩn bị sẵn cho tình trạng hiện giờ.

Có lẽ "7" sẽ biết nguyên nhân sâu xa trong đó, Lục Sở tạm thời dừng lại nghi vấn trong lòng, bắt tay vào vấn đề trước mắt.

Cậu đã nắm rõ được kết cấu bố trí ở đây, cảm giác áp bức trong l*иg ngực ngày càng lớn dần, bố trí nội thất trong đây ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của con người.

Lục Sở ép cơn khó chịu trong người xuống, suy nghĩ xem xét, bốn cánh cửa sát tường này đến cùng cái nào mới là lối thoát rời khỏi nơi này?

Căn phòng đó Lục Sở đã nhiều lần quan sát thử, trừ tìm thấy được đèn pin và một con dao nhỏ, thì không còn thu hoạch nào khác. Có khi hành lang này sẽ tồn tại những manh mối hữu dụng. Nghĩ đến đây, Lục Sở quay về trước cửa của căn phòng nhỏ, quyết định sẽ bắt đầu từ nơi này, kiểm tra tất cả những đồ vật hiện đang có trong hành lang chữ hồi (回).

Đồ vật bày diện ở hành lang rất ít, bên ngoài bức trường của căn phòng treo một vật đang nhịp nhàng phát ra tiếng vang, nhưng kim chỉ phút giờ lại chẳng nhúc nhích tí nào, Lục Sở rất để tâm đến điểm này.

Bởi vì Lục Sở vẫn chưa thể đồng nhất liên kết những đồ vật trước mắt mình và vật ba mẹ đã khắc họa cho mình từ bé với nhau, nên đến tận bây giờ cậu mới ý thức được một điểm khác thường: đó là mũi tên giờ, phút, giây đều đang đồng loạt chỉ về số "3". Nếu trong trạng thái bình thường thì điều này không thể xảy ra, ai ai cũng biết, ba kim chỉ giờ ấy chỉ có thể gặp nhau khi hướng về số "12", tức là 0 giờ đêm và 12 giờ trưa. Điều này nói lên rằng những cây kim chỉ giờ này đã bị con người hoặc thế lực bên ngoài nào khác tác động vào, buộc nó phải chạy đến số "3" kia.

Lục Sở nhanh chóng cầm rương mật mã, cấp tốc khiến mình bình tĩnh lại, quan sát chiếc rương kĩ hơn.

Sau đó, cậu phát hiện chiếc rương này không có nút "xác nhận", còn nút số cứ như những chiếc vali bình thường khác, chỉ cần lăn nó. Vậy có thể nói rằng, khả năng rất lớn là sau khi cậu nhập đúng hết các dãy mã thì chiếc rương sẽ tự mở.

Thử đặt ra giả thiết, sẽ có khả năng "nhập sai mật mã dẫn đến kết cục là bị hủy diệt" giống với bom hẹn giờ vậy.

Cách chuyển động của mật mã là từ "0 đến 9" theo trật tự không thể nghịch đổi, nếu đến "9" thì sẽ bị trả về "0". Điều này có nghĩa, nếu như bạn giải ra một số chính xác trong đó là "9", vậy thì bạn phải bắt đầu từ con số "0", phải thử chuyển động tất cả các số mới có thể nhận được con số "9" chích xác.

Nếu là như vậy, thì giả thiết sẽ không thành lập, bởi vì trong quá trình bạn lăn đến số "9", tất cả quá trình trải qua đều sẽ là đáp án sai.

"Đơn giản thật." Lục Sở than thở.

Cậu nhập ba con số đã giải từ trước vào, còn những số còn lại bèn có thể tự do bắt đầu bạo dạn xoay những theo ý mình. May mắn thay, mật mã bí ẩn chỉ có một, bớt phải sắp xếp tổ hợp ra nhiều kết quả, chỉ cần dựa theo thứ tự thử từ "0 đến 9", xoay đến con số chính xác cái rương sẽ tự mở.

Thế là cậu chầm chậm lăn con số thứ 2.

0一

1一

2一

...

7一

"Cạchー"

Khóa mở.

Trong rương là một cái chìa khóa, lót dưới chìa khóa là lá thứ loang lổ vết máu, chữ trên giấy xiêu vẹo ẩu tả, rất khó nhìn.

Lục Sở lật qua lật lại đọc nhiều lần, mới có thể nhận ra hết từ ngữ trong hai hàng chữ ấy:

一 "Lối mở chính là đường đi."

一 "Tôi đến tìm bạn đây, đoán xem, tôi sẽ xuất hiện ở chỗ nào nào."

Lục Sở trầm tư, từ "Tôi" trên mảnh giấy có phải đang ám chỉ là "Nó" trong gợi ý hay không.

Cũng vào lúc đó, tiếng ca dao ngâm bên ngoài bỗng chốc to dần, tưởng như là quanh quẩn ở cạnh mình, lảnh lót chói tai xua mãi chẳng đi.

"Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng!"

Theo sát tiếng ca ấy, là tiếng gõ cửa đến từ bốn căn phòng cùng một lúc.

Hết chương 15.