Kẻ Trong Bẫy

Chương 10: Bẫy thứ I "Thành phố mất cảm quan." (8)

Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan. (8)

Cà Rốt.

Mỗi một người muốn tiếp tục sống đều phải dựa vào một tín ngưỡng, bởi vì chỉ khi có tín ngưỡng, họ mới có động lực tiến bước về phía trước.

Lục Sở nghĩ, ông chủ siêu thị nhỏ chính là một người như vậy, cho đến bây giờ, anh ấy vẫn kiên định với ý nghĩ rằng người trong thị trấn này chỉ đang bị bệnh mà thôi. Và rồi một ngày nào đó, bọn họ sẽ dần khôi phục cuộc sống bình yên an nhàn như lúc trước.

Không phải, Lục Sở lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ nhất định chỉ là đang mắc bệnh thôi.

Cho dù là hai mắt không thể nhìn thấy, hay là tai chẳng thể nghe, tất cả chẳng qua chỉ là một chứng bệnh, nó chỉ đoạt đi một phần nào đó mà chúng ta cần trong đời sống, nhưng không lấy đi trí tuệ và tình thương của chúng ta.

Lục Sở nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh mình, sau lại hạ người với tay xuống, Cà Rốt thấy vậy kêu ư ứ, ưỡn lưng mình chà vào tay Lục Sở. Lục Sở cười rồi vuốt ve phần thân của Cà Rốt, hạ thấp giọng đáp: "Rồi sẽ qua thôi."

Hộ dân của thị trấn này không nhiều, xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn đa số mọi người vẫn còn giữ được lí trí, lựa chọn cách ẩn nấp trong nhà, đôi khi sẽ ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Lúc đi qua con đường này, thế mà không gặp phải một tình huống bất ngờ nào. Đừng nói là "người vô cảm", tới những chướng ngại vật khác cũng ít hơn vừa rồi. Xem ra những người vừa nãy tụ tập ở ngã tư đường chỉ là thuận theo đường mà đi lung tung thôi. Sau lại có thêm mấy chiếc xe đang ùn tắc cản trở đường phía trước nên mới tụ thành một đám đông.

Đoạn đường hiện tại tĩnh lặng đến đáng sợ, cả tiếng gió thổi qua kéo theo vài tờ giấy cũng bị phóng đại to lên. Ấy vậy mà lại khiến con người ta sởn tóc gáy, lạnh sóng lưng. Người đàn ông không bày tỏ bất kì điều gì, cho dù là nói chuyện hay viết chữ, chỉ mặc cho Lục Sở dẫn đi về phía trước. Cà Rốt cũng rất ngoan ngoãn, thả lỏng tứ chi, làm vang lên tiếng bước chân của mình.

Im ắng quỷ dị như vậy, nhưng lại không làm Lục Sở nhẹ nhõm chút nào, còn khiến cậu càng nom nớp lo sợ, mỗi một bước đều cảm giác như sẽ dẫn đến những thứ bất lợi nào khác.

Cậu nắm tay người đàn ông dẫn tới trước cầu vượt, dắt anh đi từng bước một. Người đàn ông cảm nhận được sự thận trọng của cậu bèn dừng bước chân viết.

一Đừng lo lắng quá, tôi đã quen với trạng thái bây giờ rồi, đi nhanh chút cũng không sao.

一Được.

Trên cầu vượt không có ai, bất luận có là người đang có tâm lý ổn định hay là kẻ đang phát cuồng, thế mà khi đi lên cầu vượt, chẳng hiểu sao tiếng hỗn loạn ở dưới quảng trường lại trở nên rõ ràng đến thế. Lục Sở chau mày, cậu có một dự cảm không tốt lắm.

Cùng lúc ấy, Cà Rốt cả đường không cần Lục Sở bảo ban vẫn luôn yên lặng bỗng dưng bắt đầu nóng nảy chạy tới chạy lui, không thể ngăn nổi tiếng gầm gừ dưới cổ họng.

"Cà Rốt?" Lục Sở nén giọng gọi.

Nghe thấy tiếng gọi của Lục Sở, Cà Rốt chạy về bên cạnh, cắn quần của cậu, gấp rút kéo về phía trước. Nhưng chỉ trách sức quá bé nhỏ, chỉ có thể phát ra tiếng rống cảnh báo.

Ý thức được điều kì lạ, Lục Sở hỏi: "Có nguy hiểm à?"

Cà Rốt khôn lanh vô cùng, nghe Lục Sở nói vậy, lại kêu thêm mấy tiếng, rồi bèn tiếp tục cắn quần cậu, bắt cậu đi về phía trước.

Lúc này Lục Sở không còn do dự nữa, kéo người đàn ông chạy xuống cầu nhanh nhất có thể, tới bên trái đường cái, vậy mà cảm xúc của Cà Rốt vẫn chưa ổn định, ngược lại càng thêm gấp gáp, nó cạ đầu lên chân Lục Sở, thử đẩy cậu đi về phía trước.

Lục Sở biết nhất định đã xảy ra chuyện, mà quảng trường phía dưới quá phức tạp hỗn loạn, cậu nính thở cũng không thể phân biệt được ở nơi xa kia là thứ gì. Cậu không nghe được, nhưng không có nghĩa Cà Rốt không nhìn thấy, có thể khiến Cà Rốt gấp đến vậy, chỉ có thể nói lên rằng việc này không thể lơ là. Bọn họ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi con đường này thì hơn.

Vừa nghĩ tới đây, Lục Sở đã một tay kéo người đàn ông, còn một tay cầm gậy trúc, gấp rút dò đường đi về phía trước.

Thế nhưng Lục Sở dù sao cũng là một người mù, cho dù cậu có quen thuộc đường ngõ ở trong trấn này hơn đi nữa, cũng không thể cuống cuồng chạy trong tình cảnh rối ren hiện tại. Bọn họ bán mạng đi về trước nhưng vẫn không đủ nhanh. Càng như vậy, thì cảm giác nguy hiểm vô hình có thể vồ lấy lòng người đó càng thêm rõ rệt.

Đúng lúc này, Lục Sở nghe thấy bên phía quảng trường vốn đã hỗn loạn lại càng ồn ào hơn, có lúc còn truyền tới tiếng thét gào của người nào đó. Khi cậu phân biệt rõ mới phát hiện trong âm thanh ấy còn chen lẫn tiếng kêu của động vật, liên tục liên tục, lúc trầm lúc bổng.

Đó là 一一 Tiếng gào của loài chó.

Đáy lòng Lục Sở lạnh toát, chỉ cảm thấy da gà toàn thân dựng cả lên.

Tại cậu quá đắc ý, cứ tưởng "kẻ địch" của bọn họ chỉ có những người mất lý trí đó.

Ngày thứ bảy, toàn thành phố mất cảm quan, cậu chỉ biết những người phát điên kia đã bắt đầu vì miếng ăn mà tàn sát lẫn nhau. Lại quên mất những động vật không có người "nuôi dưỡng" này, trong một tuần đói khát sẽ bạo phát thú tính của bọn nó như thế nào.

Nếu như nói rằng con người vẫn còn mặt đạo đức, lương tri vẫn chưa bị dập tắt. Vậy thì những vật nuôi chịu đói đến cùng cực, trừ bỏ lòng trung thành của bọn nó, thì những thứ khác đều không còn là thứ đáng câu nệ, chúng sẽ bắt đầu tùy theo ý mình mà "săn mồi".

Tất cả mọi loài vật đều có bản năng muốn được sống, quyền sống không chỉ có mỗi ở riêng loài người.

Nhưng thứ khiến Lục Sở sợ hãi đó là, những động vật này, không giống loài người đã mất đi một giác quan nào đó, sẽ dần dần bất giác buông bỏ mọi thứ, mà tụi nó đều có thể nghe và nhìn thấy, thậm chí còn vô cùng nhanh nhẹn, nhạy bén nữa là khác.

Ý này có nghĩa là gì ư, không cần nói cũng đã rõ.

Nghĩ đến điều này chẳng qua chỉ trong vòng vài giây, nhưng khi phản ứng trở lại Lục Sở đã lập tức kéo tay anh chạy nhanh về trước.

Bỗng dưng, trên cầu truyền tới tiếng chân của vài động vật đang điên cuồng chạy đến, tiếng vọng ấy mỗi lúc ngày một gần Lục Sở hơn, cùng theo đó là tiếng chó sủa không đồng đều.

Không chỉ một con.

Cà Rốt đang chắn ở phía sau, nhe răng gầm gừ về phía bên kia cầu, cơ thể cúi về phía trước, bày thế hung tợn để tùy thời xông lên.

Ngay khắc ấy, Lục Sở căng thẳng đến mức lòng bàn tay đang nắm lấy người đàn ông đều dính đầy mồ hôi.

Hết chương 10.