Edit/ chuyển raw: Nãi Trà Thảo Môi/奶茶草莓。
"Này!"
Đang che ô, Kiều Tử An đang lo lắng nhìn xung quanh, bỗng nhiên có người vỗ vai cô từ sau lưng.
Vừa quay đầu lại, chính là Sở Thanh, người mà cô đang tìm kiếm.
Thiếu chút nữa cho rằng cô ấy không tới.
Sở Thanh cầm một chiếc ô trong suốt, vuốt ve mái tóc dài như thác nước, "Sao lại trễ như vậy?"
Kiều Tử An còn đang thở không ra hơi, vỗ vỗ ngực: "Hoàn hảo hoàn hảo, còn có nửa giờ!"
Về phần vấn đề kia của Sở Thanh, cô nhanh chóng suy nghĩ hai giây, do dự nói, "Lúc tới đi ngang qua toà A, nhịn không được đi dạo một lát..." Nói xong, cô thu lại ô của mình, luồn một cánh tay ôm lấy cánh tay Sở Thanh chui vào dưới ô của cô ấy, vui vẻ ra mặt: "Đi thôi đi thôi!"
"Butterfly ơi, chúng tôi tới rồi!"
Dù sao quen biết lâu như vậy, Sở Thanh luôn cảm thấy trạng thái hôm nay của Kiều Tử An có một tia khác thường.
Một bên xếp hàng chờ kiểm phiếu, Sở Thanh một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kiều Tử An: "Mặt của cậu... Sao lại đỏ như vậy?"
Kiều Tử An theo bản năng che hai má:
"Ơ, có á? Có lẽ do mình vừa mới chạy!"
Chỉ là sau khi nói xong câu đó, cô chột dạ quay mặt đi.
Sở Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó ôn nhu nở nụ cười tươi:
"Kiều Tử An, như thế nào mình lại cảm thấy mặt cậu đỏ không giống như là chạy đến đây, càng giống là... xuân tâm nhộn nhạo?"
Kiều Tử An nhất thời trợn tròn hai mắt.
Sở Thanh lập tức tiến ghé vào tai cô, một tay gắt gao ôm lấy cô: " có phải cậu yêu đương, có hay không?"
Không có!
Kiều Tử An thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên.
"Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy!"
Ý cười nơi đáy mắt Sở Thanh giống như một đóa nhẹ nhàng, nở ra hoa nhỏ màu trắng:
"Cậu còn muốn tiếp tục giấu diếm mình sao? Vậy mình sẽ tức giận đó!"
Khi cô ấy nói, âm vực chữ cuối hơi tăng lên, nửa đùa nửa thật.
"Thật sự không có..." Kiều Tử An cố gắng biểu hiện ra bộ dạng như không có chuyện gì, nhưng mà lông mày có thần nhướng lên, để lộ đáy lòng đang dao động.
Trước nụ cười dịu dàng và sự bình tĩnh của Sở Thanh, Kiều Tử An cuối cùng cũng bại trận.
Cúi đầu, Kiều Tử An hơi do dự, rồi lại một năm một mười đem chuyện liên quan đến Lục Phó Cảnh nói cho Sở Thanh.
"Cho nên, mình thật sự không có yêu đương! Chỉ là..." Con ngươi cô đảo quanh, mím môi cười lấy lòng,"Chỉ là, gần đây ở chung với Lục tổng rất tốt, mình cảm giác bản thảo phỏng vấn của mình hẳn là rất có hi vọng!"
Trên mặt Sở Thanh vẫn mang nụ cười ôn nhu, dịu dàng nghe Kiều Tử An kể lại.
Kiều Tử An sau khi nói xong, cô suy nghĩ một chút, nói: "Tuy rằng cậu là vì viết bản thảo phỏng vấn, bất quá như vậy có phải không tốt lắm?"
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nghe được vài lời trò chuyện như vậy, Kiều Tử An đã bình tĩnh hơn rất nhiều: "Lục tổng thật sự rất lịch sự cũng rất có chừng mực, cậu yên tâm đi!"
Sở Thanh hơi nhíu mày: "Nhưng một mình cậu... Huống hồ, « Thập Quang Ký » thật sự quan trọng như vậy sao?"
Đương nhiên!
Kiều Tử An thẳng lưng, thần sắc trên mặt thoáng cái nghiêm túc hơn rất nhiều, "Cậu cũng biết đó, từ hồi trung học mình đã hy vọng mình có thể làm việc ở Thập Quang Ký... Đây là mục tiêu và ước mơ của mình từ trước tới nay."
Khi nói những lời này, dường như có một luồng ánh sáng không thể bỏ lỡ tỏa ra khắp cơ thể của cô.
Sở Thanh biết, mỗi khi nói đến đề tài này, Kiều Tử An luôn đặc biệt duy trì trạng thái kiên trì lẫn quật cường.
Nhìn thấy đúng ý nghĩa trong ngôn từ của Kiều Tử An, cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng khẽ cười nói: "Cậu nha..." Trong lúc nói chuyện, các cô cũng rốt cục xếp hàng đến cửa soát vé.
Gấp gọn ô, nhân viên công tác kiểm tra vé xong, các cô biến mất ở lối vào sau cột La Mã.
Chỉ là Kiều Tử An cũng không biết, đối diện đường cái bên ngoài, ven đường, một chiếc xe màu đen vô cùng chói mắt đang dừng ở nơi đó, cần gạt nước đảo qua đảo lại.
Một cánh tay chống cửa sổ, tay còn lại đặt trên tay lái, sườn mặt Lục Phó Cảnh ở trong mưa bụi lộ ra một cỗ sắc bén.
Dán sát cửa sổ xe thủy tinh, tóc mái trước trán anh đã bị nước mưa làm ướt, từng sợi từng sợi bay qua lông mày.
Tầm mắt của anh vẫn chăm chú nhìn cửa soát vé, nơi Kiều Tử An đã biến mất, cho dù cánh tay trái đã sớm ướt đẫm cũng tựa hồ không phát hiện ra.
Thật lâu sau, Lục Phó Cảnh thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.
Trên ghế lái phụ đặt một hộp thuốc lá, bên cạnh hộp thuốc lá, chính là con búp bê gấu nhỏ "tham dự hữu lễ" vừa rồi.
Từ trong bao thuốc tiện tay móc ra một điếu, anh ngậm tới bên miệng, nhìn hồi lâu ngoài cửa sổ xe tới xuất thần, vẫn không bật lửa đốt cháy điếu thuốc.
Mùa hè trời thường lâu tối.
Gần bảy giờ, ngoài cửa sổ vẫn còn có một tia sáng mờ mịt.
Kiều Tử An và Sở Thanh vừa vặn ngồi vào bên bàn gần cửa sổ, nhìn sợi mưa nhè nhẹ rơi xuống cửa sổ thủy tinh bên ngoài, lại bị ánh đèn trong phòng ăn sàng lọc loang lổ.
Trong nhà hàng Tây yên tĩnh, Kiều Tử An một tay chống cằm, ánh mắt hâm mộ: "Thanh Thanh, tại sao tư thế cắt thịt bò của cậu luôn đẹp như vậy? So với cậu, mình cảm thấy mình không khác gì một đồ tể..." Sở Thanh nghiêng đầu cười, mái tóc dài đen nhánh ôn nhu xoã xuống:
"Biết rồi, phần trên tay là cắt cho cậu."
Kiều Tử An hai mắt sáng lấp lánh: "Thanh Thanh quả nhiên là tốt nhất!"
(NTTM: không cắt thịt bò cho là trở mặt ngay thôi???)
Rốt cuộc là nhà hàng Tây xếp hạng top 3, thịt bò bít tết ngược lại thật sự danh bất hư truyền "vào miệng liền tan".
Vừa ăn, Sở Thanh vừa hỏi: "Buổi chiều chưa kịp nói chuyện, nếu đã hơn một tuần rồi, cuộc "phỏng vấn cuộc sống" của cậu tiến hành có thuận lợi không?"
Kiều Tử An theo bản năng cắn cắn nĩa kim loại, suy nghĩ một chút mới nói: "Tổng thể mà nói, hẳn là dùng hai chữ "ngoài ý muốn" để khái quát đi.
Cô buông dao nĩa, chống cằm, "Ngoài ý muốn anh ấy đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của mình, cũng ngoài ý muốn đề nghị này của anh ấy, càng ngoài ý muốn chính là... anh ấy không giống với suy nghĩ trước đây của mình."
Nói xong, Kiều Tử An bỗng nhiên cười rộ lên: "Tóm lại mình cảm thấy, chờ mình viết thành bản thảo phỏng vấn, nhất định hiệu ứng rất tốt!"
"Được, vậy trước tiên chúc cậu."
Sở Thanh nâng ly rượu đỏ lên, cùng cô nhẹ nhàng chạm cốc.
Kiều Tử An thẳng lưng, nửa ngượng ngùng nửa tự tin: "Hắc hắc...". Nhẹ nhấp một ngụm rượu đỏ, Sở Thanh tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, thời gian này các cậu cơ hồ là cùng tiến cùng lùi đi?"
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười chế nhạo của Sở Thanh, bên tai Kiều Tử An cũng hơi đỏ: "Nào có, cậu nói khoa trương như vậy... mình thật sự đang vì công việc mà dâng hiến!"
(NTTM w ST: có chắc vì công việc mà dâng hiến không, hay chị vì tình yêu mà thích ở chung với Lục Tổng, ai mà biết -)))))
Được, biết rồi!
Sở Thanh biết nghe lời.
Ngoại trừ việc tới tòa soạn.
Edit được nửa đường rồi. Chương nào chương nấy cũng dài, phát khϊếp. Mọi người ủng hộ mình bằng cách nhấn sao nhe, cảm ơn mọi người nhiều [cúi đầu] [cúi đầu] [cúi đầu].