Thế Thân Như Tôi Càng Lúc Càng Đẹp

Chương 57

Số điểm này đã là rất cao rồi, ít nhất cũng có thể xếp trên vài tên trong lớp A, quyền ưu tiên chọn đồng đội cũng được nắm chắc.

Chu Noãn Noãn trở về chỗ ngồi dưới ánh mắt hâm mộ của các thí sinh, Thịnh Minh Huyên lại khôi phục vẻ nghiêm khắc, không có tình cảm lúc trước, rất hiếm khi chấm 6 điểm, một hơi có thể chấm một loạt điểm 3 thấp đến đáng thương.

Rất nhanh, buổi kiểm tra đánh giá đã đến lớp F, Khanh Hoan bị Thịnh Minh Huyên để ở lại lớp F nên tất nhiên thành tích cũng là đứng đầu lớp F.

Nghe thấy Kỳ Tha gọi người đứng nhất lớp F bước ra khỏi hàng, Khanh Hoan đi ra ngoài.

“Bạn có muốn dùng nhạc cụ không?” Kỳ Tha hỏi Khanh Hoan.

Sóng bình luận của fan Chu Noãn Noãn trả lời thay Khanh Hoan:

[Không đâu, bình hoa của chúng ta chẳng biết gì đâu!]

Fan của Khanh Hoan uất nghẹn cực kỳ, muốn phản bác lắm nhưng bọn họ cũng không biết Khanh Hoan biết chơi cái gì.

Thịnh Minh Huyên có chung suy nghĩ với fan của Chu Noãn Noãn, hơi mất kiên nhẫn mà mở miệng: “Không biết gì thì bắt đầu luôn đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi…”

Anh ta còn chưa nói xong đã thấy Khanh Hoan đi về một bên.

Đứng trước khu nhạc cụ cổ điển mà dường như không có thí sinh nào chọn, cuối cùng ngồi sau một chiếc đàn tranh.

Đây là chuyện không ai ngờ đến, fan của Chu Noãn Noãn lập tức phản ứng lại, lập tức bật mode chế giễu:

[Bình hoa ngồi sau đàn tranh làm gì? Cô ta đàn tranh là cái gì sao? Tôi để lời nói của tôi ở đây, nếu Khanh Hoan có thể gảy đàn tranh thành tiếng thì tôi sẽ gọi cô ta là ba!]

Thịnh Minh Huyên nhíu mày nhìn Khanh Hoan, anh ta cho rằng Khanh Hoan học tạm được một chút đã muốn ngồi ở đó biểu diễn trước mặt mọi người, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Đàn tranh không phải thứ bạn học đến đâu là dùng đến đó đâu!”

Khanh Hoan cúi đầu, ngón tay trắng ngần đặt trên mặt đàn tranh, cũng không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thịnh Minh Huyên.

Đầu ngón tay gảy một cái, ánh mặt trời như hóa thành nước chảy, âm thanh êm tai vang vọng trong phòng học. Không ai biết tên khúc nhạc này nhưng tiếng nhạc lại đi sâu vào lòng người, xao động dưới đáy lòng.

Thịnh Minh Huyên khẽ hé môi, khó tin nhìn Khanh Hoan cụp mắt đàn dưới ánh mặt trời.

Mềm mại, phóng khoáng như hạc trắng giương cánh bay vào không trung, lướt qua đầu quả tim.

Để lại muôn vàn cảm xúc.

Fan của Khanh Hoan nghe đến ngây người chợt hoàn hồn, không quên tiếp đón fan Chu Noãn Noãn lúc nãy không ngừng nhảy nhót:

[Đám chim xàm luyên thuyên lúc nãy bảo bé ngốc của bọn tôi không biết cái gì đâu rồi? Ra đây lảm nhảm tiếp đi! Còn thím ban nãy nói bé ngốc của bọn tôi có thể gảy ra tiếng thì sẽ gọi là ba đâu, cái tình huống này hẳn phải gọi Khanh ngốc của chúng tôi là tổ tông chứ nhỉ?]

Fan của Chu Noãn Noãn im như thóc.

Có rất nhiều thí sinh, và cả nhân viên công tác, thậm chí là Kỳ Tha luôn lạnh mặt đều say sưa nhắm mắt lại.

Cả người và tâm hồn đều thư giãn trong tiếng đàn của Khanh Hoan.

Ngay thời khắc mọi người dùng âm nhạc để gột rửa linh hồn thì đầu ngón tay của Khanh Hoan di chuyển, tiếng đàn bỗng nhiên trở nên kịch liệt. Cùng lúc đó, cô hít sâu một hơi, dùng âm thanh khàn khàn, vang dội mà có lực để cất tiếng hát: “Sông lớn chảy về phái đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu!”

Giọng hát suýt nữa hát bay mọi người!

Đạo diễn ngã thẳng xuống ghế, té ngã lộn nhào rồi lật đật bò lại ghế, hú hồn hú vía mà nhìn Khanh Hoan.

Khanh Hoan gật đầu theo tiếng đàn mạnh mẽ, gảy đàn tranh điên cuồng như đánh guitar, âm thanh hoang dã không kiềm chế được: “Thấy chuyện bất bình quát lên tiếng lớn, lúc cần ra tay sẽ ra tay, dẫu khói lửa vẫn xông pha khắp chín châu!”

Bên môi cô mang theo ý cười thỏa mãn.

Hôm qua lúc nghe nhạc, cô vô tình phát hiện ra ca khúc tên là “Hảo Hán Ca”, đã bị giai điệu của bài hát duyên dáng này làm cảm động.

Sao trên đời lại có một bài hát tươi đẹp, trầm bổng như vậy chứ!

Khiến người ta ngạc nhiên vui mừng hơn nữa là giọng nói hôm nay của cô cũng cực kỳ phù hợp với bài hát này.

Khanh Hoan cảm thán trong lòng, hứng thú cao hơn, ngón tay di chuyển ngày càng nhanh, mỗi lúc một nhanh hơn. Đạo diễn ở gần cô nhất, trơ mắt nhìn trên mặt đàn tranh bắn ra vài tia lửa.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Khanh Hoan bấm giữ dây đàn, nhẹ nhàng ngâm nga có tiết tấu với dư âm còn vang vọng: “Hey hey hey yo hey hey, hey hey hey yo hey hey~”

Mọi người thở phào một hơi, cho rằng màn biểu diễn chết người này đã hạ màn rồi.

Nhưng không phải, Khanh Hoan lại gảy dây đàn, mỉm cười ôn hòa nhìn mọi người: “Yo~~”

Mọi người nín thở, không dám động đậy mà nhìn Khanh Hoan.

Khanh Hoan cất tiếng hát: “Con cháu của núi lớn----Yo~” Đoạn ngân dài ở chỗ này được lược bỏ.

Sự chuyển âm đẹp đẽ hơn nữa âm điệu ngày càng cao đã đột phá cực hạn của nhân loại, khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt.