[Không không không, vẫn để Khanh ngốc diễn vai công chúa đi. Bởi vì sức mạnh quá lớn nên bất cẩn kéo rớt cửa, mắt to nhìn mắt nhỏ với con rồng ác đang vắt óc muốn tiến vào. Sau đó đuổi theo đánh rồng ác, rồng ác vì sợ công chúa mà khóc thút thít, đưa cửa chống trộm quảng cáo ra thay mình chống công chúa mạnh mẽ. Lúc này công chúa bất động, rồng ác an toàn!]
Khán giả đoán tới đoán lui, tự tin cho rằng bọn họ đã đoán được tất cả cốt truyện bất khả thi rồi.
Nhưng Sa Hạc lại mở miệng, khiến bọn họ ngã ngửa.
Sa Hạc nhìn Khanh Hoan đầy tín nhiệm, thốt ra bốn chữ: “Em diễn cái cửa.”
Vài phút sau, Khanh Hoan bước ra.
Nhìn từ xa thì đúng là cánh cửa, hình chữ nhật, bằng phẳng, màu vàng nhạt dịu dàng, đáng yêu.
Đi tới mới nhìn thấy trên cửa có khuôn mặt, là Khanh Hoan, còn có một đôi tay đang ngoan ngoãn buông thõng hai bên.
Bởi vì quần áo này rất bẹp nên Khanh Hoan ở bên trong không có cách nào tùy tiện di chuyển hai chân, đi đường y như chim cánh cụt, lắc qua lắc lại.
Nhân viên công tác thấy cô đi ngang qua thì cảm thán: “A, dễ cưng quá!”
Bọn họ muốn đến chụp hình với Khanh Hoan, Khanh Hoan nghe thấy âm thanh nên quay người, kết quả là nhân viên công tác gần cô nhất đã bị cánh cửa mà cô mặc làm cho lảo đảo.
Suýt nữa dính xuống đất.
Người xem cười đến muốn kêu cứu mạng.
Sa Hạc rất vừa lòng, tiếp tục kể cốt truyện cho Khanh Hoan: “Em là cánh cửa bảo vệ công chúa. Vì đ xử lý rồng ác nên phải trèo đèo lội suối, trải qua muôn vàn thử thách, vô số thử thách, cuối cùng trưởng thành thành một cánh cửa chống trộng thành thạo.”
Trèo đèo lội suối, muôn vàn thử thách tượng trưng cho sự có tâm trong quá trình sản xuất cửa chống trộm.
Cốt truyện này không có gì sai, nghiêm túc ngoài dự đoán, thậm chí còn có chút chuyên tâm, cảm động lòng người.
Khán giả cho rằng bụng họ có thể thả lỏng rồi.
Nhưng bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi.
Khanh Hoan lay động, lắc lư đi đến khu bối cảnh khác. Nơi đó có một ngọn núi được dựng tạm, Khanh Hoan chỉ cần làm ra vẻ gina nan leo núi ở trên, hậu kỳ sẽ photoshop cho cô thành một ngọn núi cao nhất.
Sa Hạc để Khanh Hoan bò lên trên, đến khi bò được một nửa là giả vờ như bất cẩn trượt chân xuống, để làm nổi bật sự khó khăn của việc đột phá của chống trộm qua leo núi.
Khanh Hoan đi qua, lạch cạch dán lên núi nhỏ.
Lúc mọi người hiếu kỳ cô sẽ leo núi thế nào, cô sẽ nằm sấp ra sao thì tấm ván gỗ dính trên núi chuyển động.
Không phải dùng tay để bám lên phần lồi lõm leo lên, nói vậy thì Khanh Hoan trong vỏ cánh cửa bẹp dí sẽ vô cùng gian khổ.
Cô giống như con sâu róm, co lên một cái sau đó duỗi ra, ì ạch, ì ạch bò lên trên.
[Má!]
Khán giả được đổi mới nhận thức.
Còn có thể như vậy luôn!
Bò đến phía trên, Khanh Hoan nhớ lời Sa Hạc nói, cô phải trượt xuống một lần để thể hiện sự khó khăn cực độ của leo núi và sự bất khuất, kiên trì của cô.
Khanh Hoan thu tay và mặt vào bộ đồ cánh cửa, thả lỏng cơ thể để bản thân bò lên từ đâu thì trượt xuống từ đó.
Ánh mắt mọi người đuổi theo Khanh Hoan trượt xuống theo sườn núi gập ghềnh như một tấm ván giặt đồ phiêu lưu đi chơi.
Đến chân núi vẫn chưa dừng lại, mọi người nhìn về bên trái, nhìn theo Khanh Hoan trượt một đường đến bối cảnh của Chu Noãn Noãn kế bên.
Cả người Khanh Hoan giống như không sao cả, dùng cánh tay chống đỡ mình lên, đôi tay đặt trên đất, dựa vào lực đẩy để bật lên, cuối cùng đứng trên mặt đất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lay động, lắc lư đi về.
“Đạo diễn, đoạn này có dùng được không?” Anh quay phim nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Sa Hạc.
“Cứ lưu lại trước đã.” Sa Hạc được Khanh Hoan kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra linh cảm mới, để diễn viên quần chúng mặc quần áo búa lớn tiến vào.
Cốt truyện gốc là diễn viên quần chúng búa lớn này đánh Khanh Hoan, Khanh Hoan bị đả đảo lại đứng lên, cuối cùng dùng ý chí ngoan cường chiến thắng đám búa này.
Nhưng bây giờ Sa Hạc lại có ý tưởng mới, anh ấy chỉ vào những diễn viên quần chúng, ôn hòa nói với Khanh Hoan: “Đám búa xấu xa này muốn đánh em, em không muốn bị họ đánh thì phải làm sao?”
Không đợi Khanh Hoan trả lời, Sa Hạc đã đẩy Khanh Hoan vào đám búa. Nhóm diễn viên quần chúng búa kia cũng rất phối hợp mà bày ra bộ dáng nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt, muốn bổ nhào về phía Khanh Hoan, hoàn toàn không có dáng vẻ hòa ái, dễ gần như lúc ngồi xổm bên cạnh, vừa cắn hạt dưa vừa xem cô diễn kịch.
Khanh Hoan bị đám búa trở mặt không nhận cửa dọa sợ, lùi về sau hai bước, sau đó nhấc bộ đồ ván cửa như xách làn váy, lộ ra đôi chân chạy nhanh như bay.
Người xem ở phòng livestream nhìn thấy cánh cửa như đi ca-nô mà ù ù chạy về trước, phía sau là một đám búa đuổi theo.