Tìm mọi cách làm cô nhục nhã, khiến cô chủ động đưa ra lời từ hôn.
Nhưng mà nguyên chủ vô cùng cố chấp với những chuyện liên quan đến Thịnh Minh Huyên. Cô kiềm chế tính khí của mình, thận trọng lấy lòng phu nhân Thịnh, vâng lời răm rắp.
Khách khứa vừa nhìn thấy Khanh Hoan là biết lại có trò hay để xem, vậy nên mới đồng thời khép miệng, lộ ra vẻ mặt trào phúc hoặc vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Quả nhiên, phu nhân Thịnh vừa thấy Khanh Hoan bước vào thì lập tức sa sầm mặt.
Bà liếc nhìn bộ đồ thể dục trên người Khanh Hoan, hừ lạnh: “Mất hết thể diện!”
Khanh Hoan nhìn phu nhân Thịnh.
Màn này quá quen thuộc, vậy nên khách khứa đều đoán được diễn biến phía sau, chắc chắn Khanh Hoan sẽ oan ức cúi đầu, không dám phản bác.
Nhưng không hề.
Khanh Hoan không cúi đầu, ngược lại nhìn chằm chằm phu nhân Thịnh một cách nghiêm túc.
Cái nhìn chăm chú khiến Chu Noãn Noãn ở bên cạnh thấy quen thuộc.
“Nhìn cái gì?” Phu nhân Thịnh cau mày.
“Nhìn người đẹp.” Trong mắt Khanh Hoan lóe lên vẻ chân thành, ngạc nhiên trước vẻ đẹp.
Dù phu nhân Thịnh không thích Khanh Hoan, song, ai lại không thích được khen là xinh đẹp? Phu nhân Thịnh làm bộ như không để ý: “Không cần lấy lòng tôi, vô dụng thôi.”
Lời nói thì như vậy nhưng bà lại nâng gương mặt vừa mới tiêm xong lên cho Khanh Hoan và mọi người nhìn rõ, đặt ngón tay hoa lan (*) của mình lên mặt, luôn luôn điều chỉnh góc độ của sườn mặt.
(*) Ngón tay xếp hình hoa lan:Khanh Hoan cũng phối hợp với phu nhân Thịnh, sau đó cảm thán: “Dì ơi, mặt cô sưng lên đẹp mắt quá! Sáng sủa, óng ánh, đầy đặn to bự!”
“Cô nói cái gì?” Phu nhân Trịnh trừng mắt nhìn Khanh Hoan, quay đầu lại như vậy khiến Khanh Hoan thấy được nốt ruồi đen bên kia cằm của bà, cô hít một hơi lạnh, che miệng lại.
“Đẹp quá!” Khanh Hoan chậm rãi lắc đầu, không thể tin vào hai mắt mình: “Đây chắc chắn là nốt ruồi tròn nhất, lớn nhất, đen nhất! Đẹp quá!”
Phu nhân Thịnh tức giận đến mức run rẩy, nốt ruồi là nỗi đau không thể nhắc đến của bà, bởi vì lớn quá nên bà đập tiền vào cũng không ai xóa giúp bà.
Bình thường mọi người không dám nhắc tới vì sợ bà mất vui, mà Khanh Hoan lại chế giễu, lại còn tròn nhất? Lớn nhất? Đen nhất?
“Minh Huyên!” Phu nhân Thịnh tức giận thở hổn hển, bảo Thịnh Minh Huyên mau chóng đưa Khanh Hoan đi.
Nhưng lúc này, Khanh Hoan lại phát hiện ra một điểm khác: “Nốt ruồi này đã hoàn mỹ như vậy rồi, vậy mà bên trên…” Khanh Hoan mím môi, hâm mộ phát khóc: “Vậy mà còn có cọng lông cứng cáp, thẳng tắp, đen bóng!”
Các khách mời trong sảnh đều kiềm chế căng mặt.
Khi phu nhân Thịnh tức giận thở hổn hển thì cọng lông trên cằm bà cũng lung lay theo.
“Thướt tha yêu kiều chắc là đang nói về cọng lông đẹp đẽ này nhỉ?” Khanh Hoan luôn luôn không tiếc lời khen những đồ đẹp.
Khen ngợi đến mức khiến phu nhân Thịnh suýt nữa là thật sự bỏ qua.
Khách khứa đang cố gắng nhịn cười thật sự không chịu nổi nữa, xị mặt, môi bị luồng khí thổi ra, lễ độ: “Phì.”
“Khanh Hoan!” Thịnh Minh Huyên trầm giọng cảnh cáo Khanh Hoan: “Xin lỗi mẹ tôi vì sự vô lễ của cô đi, nếu không hôn sự của chúng ta sẽ hoàn toàn mất hiệu lực!”
Thịnh Minh Huyên nói lời này vô cùng thuận miệng bởi vì anh ta thường xuyên dọa Khanh Hoan như vậy!
Trước đây, Khanh Hoan luôn cực kỳ sợ hãi, vừa nghe thấy lời này sẽ lập tức hèn mọn cầu xin anh ta tha thứ.
Cho dù anh ta đưa ra yêu cầu hà khắc thế nào thì cô đều sẽ đồng ý không hề do dự.
Cho dù là khom lưng uốn gối xin lỗi mẹ anh ta trước mặt mọi người thì chắc chắn Khanh Hoan cũng sẽ làm.
Không chỉ Thịnh Minh Huyên nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Chu Noãn Noãn cắn môi, do dự không biết có nên cầu xin tha thứ cho Khanh Hoan không. Nhưng ma xui quỷ khiến cô ta nhớ đến vừa nãy Thịnh Minh Huyên dẫn Khanh Hoan vào, cũng chẳng thèm nhìn cô ta thêm một cái, ngón tay lại siết chặt lần nữa, nuốt hết lời nói đến bên miệng trở lại.
“Anh thật sự muốn từ hôn với tôi?” Giọng nói của Khanh Hoan run rẩy nhè nhẹ.
“Nhà họ Thịnh sẽ không để một cô gái không có văn hóa, đạo đức vào cửa.” Thịnh Minh Huyên biết Khanh Hoan sắp cầu xin anh ta tha thứ, nên anh ta không hề mềm lòng.
Khanh Hoan thở dài, vươn đôi tay trắng nõn ra.
Thịnh Minh Huyên nhíu mày: “Cô lại muốn làm gì?”
Khanh Hoan thấy Thịnh Minh Huyên không đưa tay ra thì dứt khoát kéo tay của Thịnh Minh Huyên đang đặt bên hông lên, nắm lấy rồi lắc mạnh: “Cảm ơn nha!”
Phép xã giao cơ bản kết thúc, Khanh Hoan ném tay Thịnh Minh Huyên ra không chút lưu luyến.
Thịnh Minh Huyên cảm thấy một lực mạnh mẽ, suýt nữa khiến anh ta ngã nhào, phải dựa vào năng lực cân bằng hơn người mới miễn cưỡng ổn định thân thể sau khi quay nửa vòng.