Thế Thân Như Tôi Càng Lúc Càng Đẹp

Chương 9

Các nhân viên công tác khác cũng vậy.

Khanh Hoan cũng không thèm nhìn Chu Noãn Noãn lần nào, đi đôi giày cao gót, hơi ngẩng mặt, kiêu ngạo bước qua đám đông đang tự động lùi ra.

Khán giả tiếp tục hú hét như sói tru:

[A a a a! Tôi vốn được bạn học giới thiệu đến xem cô ngốc, không ngờ lại thu hoạch được một ma nữ nhỏ vừa đẹp vừa ngầu! Tôi muốn hét to từ vựng tiếng Anh duy nhất còn sót lại trong tôi - AWSL(*)!!]

(*) 啊我死了 (ôi, tui chết đây!)

Cũng có mấy fan trung thành của Chu Noãn Noãn lấy kính hiển vi ra soi tật xấu của Khanh Hoan: [Đừng có khoác lác về ma nữ nhỏ nữa! Mấy người xem lại cách đi của Khanh Hoan hộ tôi với!]

Ánh mắt của người xem trong phòng livestream nhìn xuống đôi chân Khanh Hoan đang tỏa ra khí chất ba mét tám*.

(*) Ý nói chân dài, như thể gấp đôi chiều cao cơ thể.

Cô đi đôi giày cao gót da cừu quai nhung mới nhất.

Gót cao khoảng 13cm.

Không nhìn kỹ thì nghĩ rằng cô kiểm soát giày cao gót rất tốt.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cô không hề giẫm lên nó, mà chỉ tập trung lực ở nửa bàn chân trước, kiễng chân mà đi.

Fan của Chu Noãn Noãn soi ra lỗi của Khanh Hoan ngẩng đầu chờ khán giả cười nhạo Khanh Hoan ngay cả giày cao gót cũng không biết đi, vừa dơ vừa giả.

Nhưng…

[Ha ha ha! Cách thức ngốc nghếch quen thuộc, chính là cô ấy, nữ ngôi sao đầu tiên bị dị ứng não trong nước - Khanh Hoan! Tôi còn thấy khó hiểu làm sao cô ấy đi được đôi giày khó nhằn tốt như vậy, hóa ra bí quyết là nhón chân!]

[Có một số người trên mặt là ma nữ nhỏ kiêu ngạo, nhưng sau lưng lại là cô ngốc cố gắng khiến người ta đau xót!]

[Tôi lo cho đầu ngón chân của Khanh Hoan quá! Cảm giác như mỗi một giây chúng nó đều phải chịu một sức nặng đáng ra không nên chịu.]

Trong lòng Chu Noãn Noãn kinh ngạc, cũng hơi tủi thân. Cô ta quan tâm Khanh Hoan như vậy mà Khanh Hoan lại bảo cô ta tránh ra.

Cô ta sắp đỏ ửng cả hốc mắt, định nói không sao cả, cô ta hiểu được Khanh Hoan. Nhưng Tống Hi đã giành trước một bước, hai mắt đỏ hoe, giữ chặt Chu Noãn Noãn để xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, Noãn Noãn. Hoan Hoan bị mất trí nhớ, tính cách và sở thích cũng khác với trước đây nên em ấy hơi lạnh nhạt với em một chút.”

Nước mắt Tống Hi lưng tròng: “Em đừng để trong lòng nhé.”

Chu Noãn Noãn trợn to mắt chó (*).

(*) Trợn thế này nè:“Noãn Noãn, em nói sau này em sẽ chăm sóc Hoan Hoan đúng không?” Tống Hi nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi ạ!” Chu Noãn Noãn nhanh chóng đỏ hoe mắt, “Hoan Hoan là em gái em, cho dù em bị chậm trễ việc luyện tập của mình cũng luôn muốn em ấy mau khỏe lại.”

“Trời ơi.” Tống Hi thốt lên vì sự tốt bụng của Chu Noãn Noãn, sau đó mỉm cười: “Noãn Noãn nói như vậy thì chị yên tâm giao...giao hành lý của Noãn Noãn cho em rồi.”

Chu Noãn Noãn sững sờ: “Dạ?”

“Bắt đầu chăm sóc Hoan Hoan từ hành lý của Hoan Hoan nhé.” Tống Hi tốt bụng dẫn đường cho Chu Noãn Noãn đến chỗ hai chiếc vali lớn trong phòng, chớp chớp mắt ngượng ngùng: “Noãn Noãn à, em sẽ không cảm thấy khó xử chứ?”

Chu Noãn Noãn mím môi, gian nan cất lời: “Đương nhiên...là không ạ.”

“Vậy phiền em nhé.” Tống Hi nhanh nhẹn xoay người, thuận tiện dẫn mấy nhân viên công tác đi: “Chẳng phải mọi người đến chụp hình Hoan Hoan sao? Mời theo tôi…”

Lần đầu tiên nhóm người quay phim thấy Tống Hi mỉm cười thân thiết với họ nên đều hơi say say, mơ màng đuổi theo bước chân của Tống Hi.

Chu Noãn Noãn thấy nhân viên công tác của “Thiếu Nữ Vinh Diệu” đều đi hết rồi, chỉ còn lại cô ta với hai cái vali lớn, mũi chua xót, tủi thân đến lạnh người, vừa run rẩy vừa khóc lóc kéo hai cái vali từ phòng bệnh ra.

Khanh Hoan đi xuống hai tầng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra không có ai nhận ra cô đang giả vờ.

Hôm qua, Tống Hi đã phổ cập khoa học cho cô vài loại pháp khí và linh thú thường thấy ở thế giới này.

Trong đó có linh thú một mắt màu đen mà mà cô thường thấy được người ta vác trên vai hai ngày nay.

Nghe Tống Hi nói là linh thú kia vô cùng đáng sợ.

Phải thể hiện ra dáng vẻ không dễ chọc trước mặt nó mới có thể trấn áp nó được.

Khanh Hoan rất giỏi chuyện này.

Trước đây để đám tu tiên kia không làm phiền mình, cô đã thu thập xem mô tả của bọn họ về “nữ ma đầu” thế nào, sau đó dựa vào miêu tả của bọn họ để ra vẻ hung tàn, máu lạnh.

Mỗi lần đều khiến họ sợ đến mức im như thóc.

Tuy đôi giày mà Tống Hi đưa cho cô khiến cô bị ngã, rất ảnh hưởng đến khí thế của cô.

Nhưng người cơ trí như cô vẫn tìm được kỹ thuật khống chế khiến người khác khó nhận ra.

Dưới lầu, đạo diễn phụ trách đón Khanh Hoan về đã nhìn thấy Khanh Hoan từ xa, đến khi anh ta nhìn rõ khuôn mặt nhỏ kia thì lập tức hít sâu một hơi.