Ở thế giới trước, chỉ có một ít người tu tiên có pháp khí.
Mà người ở đây mỗi người đều có pháp khí trong tay, vuông vuông phẳng phẳng, thoạt nhìn thì không có gì đáng giá nhưng lại có thể nhốt người bên trong.
Tuy sáng sớm tỉnh lại cô đã phát hiện pháp lực của mình đã trở lại một chút, nhưng cô cảm thấy mình vẫn không thể chống lại người của thế giới này.
Vậy nên cô ngoan như một con thú cưng, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương cơ thể cô thì cô sẽ cố gắng phối hợp.
Thậm chí cô còn buộc mình phải nằm vào lưỡi của một con linh thú, để cái con linh thú trăng trắng cưng cứng nuốt cô vào.
Cũng may chủ nhân của linh thú này không lừa cô, linh thú ngậm cô một lúc rồi nhả cô ra nguyên vẹn (*).
(*): Trải nghiệm vào miệng linh thú của Khanh Hoan là thế này:Sau khi đi vào miệng của linh thú, Khanh Hoan cảm thấy linh thú này hình như không đáng sợ như vậy nên cô to gan đưa tay ra sờ soạng nó.
Ừm… Đúng là rất ngoan ngoãn, chạm vào cũng rất mượt mà.
Bác sĩ phụ trách chụp CT giật giật khóe miệng nhìn người lúc nãy sống chết không chịu vào máy chụp CT, giờ đang dựa người vào máy chụp, cười dịu dàng vuốt ve vỏ ngoài của dụng cụ, còn lung tung bảo nó “ngoan ngoan” cái gì đó nữa.
Chẩn đoán xong rồi.
“Vị trí tổn thương của cô Khanh có thể đã di căn.” Bác sĩ ra hiệu cho y tá kéo Khanh Hoan ra, chỉ vào mặt rồi chỉ lên đầu mình, bảo: “Ổ bệnh chuyển từ mặt lên não rồi.”
“Nói cách khác.” Bác sĩ thực tập đi cùng bác sĩ này suy tư gì đó, híp mắt nhìn Khanh Hoan đang dính máy chụp như sam, “Khanh Hoan bị dị ứng não à?”
Cũng không biết là ai tuồn tin này ra ngoài mà trong đêm đó, #Khanh Hoan bị dị ứng não# đã lọt vào bảng hotsearch, khiến cư dân mạng cười đau cả bụng, sốc cả hông.
Đây là lần đầu tiên họ nghe nói dị ứng da, viêm mũi dị ứng dẫn đến dị ứng não.
Sau khi Khanh Hoan cảm nhận được sự nguy của thế giới này thì không muốn rời đi nữa, ngoan ngoãn theo y tá về phòng bệnh.
Tống Hi cũng đến, trên đầu quấn băng gạc, ánh mắt nhìn Khanh Hoan rất kỳ quái.
Khanh Hoan không biết Tống Hi, cô cũng không quen biết bất cứ ai cả, kể cả đám người tới sáng nay cô cũng không biết một ai.
Cô cũng nhận ra có thể là linh hồn cô đã xuyên đến thế giới xa lạ này, chủ nhân của thân thể này trùng tên với cô, diện mạo cũng gần giống như lúc cô chưa tu luyện.
Lúc Khanh Hoan nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy đau buồn.
Là xấu như nhau.
Xét thấy ở thế giới này, thực lực của mọi người ở đây đều cao thâm khó lường, dường như cô chẳng đánh lại ai cả. Khanh Hoan quyết định lấy thân phận của nguyên chủ mà thành thật, khiêm tốn sống qua ngày.
Bởi vậy khi vừa thấy Tống Hi quen biết nguyên chủ thì Khanh Hoan nhe răng mỉm cười.
“Khanh Hoan.” Tống Hi không cười nổi, “Em biết không? Thế giới này là một quyển sách.”
“Chị và em đều là bia đỡ đạn trong quyển sách này, người được gọi là chị của em, Chu Noãn Noãn là nữ chính của quyển sách này.”
“Còn có Thịnh Minh Huyên, cái vị thiếu gia nhà giàu, đỉnh lưu mà em nói kiểu gì cũng không chịu công khai tình yêu.” Giọng điệu của Tống Hi hơi nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta là nam chính của quyển sách này, anh ta từng cho em kha khá tài nguyên, nhưng không phải vì yêu em, mà vì anh ta coi em như người thay thế của Chu Noãn Noãn.”
Tống Hi nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ xinh đẹp của Khanh Hoan, chán ghét cốt truyện: “Rõ ràng là em và Chu Noãn Noãn chẳng giống nhau tý nào, không biết Thịnh Minh Huyên có bị mù hay không…”
Sau một lúc nói chuyện, cô ấy quay lại chủ đề chính: “Hai ngày nữa là anh ta đi lưu diễn về. Chuyện thứ nhất làm là chia tay với em, bởi vì từ bạn bè, anh ta biết được thật ra ánh trăng sáng mà anh ta ngày nhớ đêm mong không có quan hệ qua lại với người khác, mà vẫn luôn yêu anh ta.”
“Thịnh Minh Huyên sẽ lấy đi các tài nguyên mà em đang có và sẽ chán ghét em vì em bị hủy dung…” Tống Hi phát hiện ra lý do vì sao từ lúc bước vào đã nhìn thấy Khanh Hoan không vừa mắt, “Sao mặt em lại không theo cốt truyện nhỉ? Tại sao đột nhiên lại lành rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Khanh Hoan cũng buồn bã, tủi thân lắc đầu: “Em cũng không biết nữa.”
Cô cũng không biết, rõ ràng hôm qua đã mất pháp lực, sao mà sáng nay đã có lại rồi?!
Hơn nữa hình như cũng giống như lúc trước, rõ ràng là cô chưa làm cái gì cả mà pháp lực của mình cứ thế tăng lên.
Tin tốt duy nhất là sự gia tăng không còn điên cuồng như trước.
“Mặc kệ là thế nào!” Tống Hi không quá quan tâm đến chuyện này, cô ấy đã chấp nhận những chuyện viển vông trong thế giới là quyển sách này rồi thì không có gì là cô ấy không thể chấp nhận được hết.