Thế Giới Chúng Thần

Chương 39: Nghỉ Trưa

Nói nơi này là đấu trường, nhưng thật ra nó chỉ là một mảnh đất bằng phẳng bị tác ra thành năm khu vực khác nhau bởi ký hiệu ma pháp.

Kết quả là khi cậu vào khu vực đấu trường xem xét, thì thấy các chiến sĩ cấp cao giống như quái vật vậy, bọn họ thi chạy nhanh, ném đĩa, nhảy xa, đấu giáo, cưỡi ngựa, điều khiển xe ngựa chiến, đấu sức, đấu vật, quyền anh…

‘Trước kia có nghe nói Hy Lạp cổ là cái nôi của các đấu trường, cho dù là chuyện vui hay buồn thì đều phải tổ chức thi đấu, giống như ở mấy nước cổ đại của phương đông, cho dù làm lễ gì thì đều nấu ăn, bây giờ nhìn thấy thì đúng là vậy.’

Valhein rất có hứng thú với quyền anh của Hy Lạp cổ đại, cho nên cậu đến chỗ thi đấu quyền anh để quan sát.

Valhein phát hiện quyền anh ở thời đại này đã có chút giống với quyền anh vào thời kỳ sau này, nhưng vẫn có nhiều chỗ không giống, đặc biệt là nhịp đánh cùng phòng thủ không được hoàn hảo bằng.

Nhưng mà, bọn họ tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Valhein đứng bên ngoài sàn đấu của hai chiến sĩ Hắc Thiết, một đám học sinh la to.

“Scola, gϊếŧ chết cái thằng chó chết kia đi!”

“Halmos, gϊếŧ nó!”

Một đám học sinh chiến sĩ thừa tinh lực đứng vẫy hai tay, không ngừng kêu gào bên ngoài sân đấu.

Điều làm Valhein cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là có mấy ma pháp sư lại buộc áo choàng ma pháp ở bên hông, hô to cùng các chiến sĩ, hơn nữa thân thể cũng có đầy cơ bắp.

Valhein nhìn cơ bắp mới có trên người mình, đây là… truyền thống của Hy Lạp cổ đại?

Hai chiến sĩ Hắc Thiết không sử dụng thần lực, chỉ chiến đầu bằng sức mạnh của cơ thể. Chỉ chốc lát sau, mặt mũi hai người bầm dập, máu mũi chảy ra, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu nhưng vẫn chiến đấu hăng say.

Từng cú đấm vào thịt, mồ hôi và máu văng khắp nơi.

‘Quá mạnh!’ Valhein thầm cảm thán. Cậu bị trận đấu này làm ngứa ngáy tay chân, ước gì trận đấu này kết thúc để cậu có thể tham gia.

May là Valhein đè ý nghĩ này xuống, cậu là ma pháp sư chứ không phải chiến sĩ.

Tất cả đều kém, chỉ có ma pháp mới cao cấp!

“Ơ?”

Valhein phát hiện ấy vậy mà Paloma cũng đang nhìn trận quyền anh nay, nhưng mà cô ấy chỉ đứng từ xa, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng ấy, ánh mắt có chút ghét bỏ.

Ầm!

Một người bị đánh trúng cằm, trợn hai mắt một cái rồi ngất đi.

“Grừ…”

Người thắng gầm lên, giơ hai tay lên cao lộ vẻ hung ác, cậu ta đi lại quanh đấu trường, bước đi mất hết tính người, giống như con sư tử đực đang bày ra sức mạnh của bản thân.

“Làm tốt lắm!”

Một đám người hoan hô xông lên, sau đó tung người thắng lên không trung, chụp lại rồi tiếp tục tung lên trên…

“Đám trâu bò này không sợ phun thức ăn ra ngoài sao…”

Valhein hoàn toàn không thể hiểu nổi sự điên cuồng của mấy người này.

“Nhưng mà cũng chỉ có như vậy thì Athens mới lớn mạnh được.”

Lúc này, có người hô lên: “Hoth, có muốn tới chơi hay không? Tất nhiên là phải sử dụng thần lực.”

“Tôi chỉ chơi với người không sử dụng thần lực.” Hoth khoanh tay cười ngây ngốc.

“Cái đó thì có gì chơi!” Một đám chiến sĩ hắc thiết trợn mắt.

“Đúng rồi Hoth, khi nào thì anh thăng cấp thành Hắc Thiết?”

“Có lẽ mấy năm nữa.” Hoth bất lực nói, thậm chí anh ta còn chẳng cười.

“Một tên đáng thương.” Đám chiến sĩ Hắc Thiết cùng pháp sư Hắc Thiết lắc đầu bất đắc dĩ.

“Tên gà con kia, lên chơi.” Đám học sinh lớn hơn còn thừa tinh lực cùng nhau quay đầu, nhìn chằm chằm Valhein giống con hổ nhìn cừu non.

Valhein lườm bọn họ một cái rồi quay người đi chỗ khác.

“Chờ tôi thăng cấp đến Hắc Thiết, tôi sẽ đánh bại mấy người.” Valhein hô lớn.

Đám học sinh lớp lớn cười vang.

Tuy Valhein tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm của cậu đã cuồn cuộn sóng ngầm, đám học sinh lớp lớn hung hăng thật!

Nhịp đánh cùng kỹ thuật phòng thủ của bọn họ khá kém nhưng tấn công thì vô cùng hung ác, cho dù là kẻ thua cuộc kia thì cũng có thể đánh cựu vận động viên quyền anh Tyson rụng răng đầy đất.

Quan trọng là hai bên còn chưa sử dụng thần lực.

Học sinh lớp trên ở đây chỉ ở mức bình thường mà thôi, những học sinh mạnh nhất là ở nhóm đằng kia, tất nhiên là có chiến sĩ Thanh Đồng, thậm chí có người đã thăng cấp đến chiến sĩ Bạch Ngân.

“Lúc này mới thú vị!”

Valhein càng muốn thăng cấp hơn.

Buổi trưa, Valhein không học mà đi khắp những nơi quan trọng của Học viện Plato để làm quen với học viện.

Nhưng mà, Valhein dần cảm thấy có mấy người nhìn cậu với ánh mắt không bình thường, nhưng khi cậu quay lại thì đối phương biến mất.

“Không lẽ là người mình đắc tội trước kia?”

Valhein không nghĩ quá nhiều, nếu tối hôm qua còn sống thì có nghĩa là trong khoảng thời gian này cậu sẽ không gặp nguy hiểm.

Thấy cũng gần hết giờ rồi, Valhein vừa trở về vừa nghĩ những chuyện phải làm.

‘Mình có ba con đường. Một là học tập kiến thức ma pháp, hai là tu luyện ma pháp, ba là kiếm tiền. Mình nên lựa chọn như thế nào đây?’

Nghĩ nghĩ, Valhein bước nhanh về phòng học, mở sách ma pháp ra rồi bắt đầu kẻ ô, chia trang giấy ra làm năm ô lớn.

Cậu ghi “kiến thức ma pháp”, “tu luyện” và “kiếm tiền” lên cột ngoài cùng bên trái.

Cậu tiếp tục ghi “lợi ích ngắn hạn”, “thiệt hại ngắn hạn”, “lợi ích lâu dài” cùng “thiệt hại lâu dài”.

Valhein phân tích kiến thức ma pháp trước tiên.