Hỉ Thần

Chương 10: Khó chịu chỗ nào

Theo nụ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếp tục, nước bọt của hai người đều chảy ra.

Khi Độc Hương Lâm muốn ôm chặt chú dán sát vào người chú, Độc Mạn lại lùi về sau một bước.

“Đã đút xong.”

“Không được.” Tính dục của Độc Hương Lâm bị khơi mào hoàn toàn, sau khi uống xong nước thuốc nóng hổi, cô giống như cảm thấy đang lửa cháy đổ thêm dầu.

Giống như thuốc này không phải là thuốc chữa bệnh, mà là xuân dược gì đó.

“Không được, chú.” Cô gái khổ sở đến mức gần như sắp khóc ra: “Chú, cháu thật sự khó chịu.”

“Khó chịu chỗ nào?” Vẻ mặt Độc Mạn không đổi, giống như căn bản không nhìn ra cô gái đã động tình.

Cô nhón chân còn leo lên bả vai rộng của chú, động tác vội vàng trêu chọc chuông đồng nhỏ trên mặt nạ của Độc Mạn phát ra động tĩnh nhỏ vụn.

“Chú, phía dưới của cháu thật sự rất khó chịu. Có phải bệnh của cháu càng nghiêm trọng hơn hay không?”

Lúc này cô đã gần như không còn lý trí.

Hơn nữa cô cảm thấy bệnh tình của mình đã bắt đầu mất khống chế.

Từ sau khi uống thuốc, cuối cùng cô không còn cảm giác choáng váng buồn nôn nữa, nhưng mà tất cả triệu chứng bệnh đều biến thành tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt.

Cô không biết vì sao cơ thể mình sẽ biến thành như thế.

Độc Mạn vuốt ve mái tóc của cô một cách trìu mến, giọng điệu như đang dỗ một đứa bé gây rối:

“Hương Lâm ngoan, vậy là sắp khỏi bệnh rồi.”

“Nhưng mà chú, hiện giờ cháu phải làm sao bây giờ?” Cô gái nhỏ không có bất cứ kinh nghiệm gì bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn, bản năng dùng cơ thể cọ xát cơ thể của người đàn ông nhằm giảm bớt du͙© vọиɠ.

“Khó chịu như vậy sao?” Độc Mạn hôn sườn mặt của cô gái: “Chú giúp cháu có được không?”

Cuối cùng cũng nghe được câu này, Độc Hương Lâm vội vàng gật đầu.

Người đàn ông ấn cô gái ngồi xuống, để cô nằm thẳng trên thảm.

Độc Hương Lâm cảm nhận được tay của chú đang vuốt ve lượn lờ bên hông cô, muốn cởϊ qυầи cô ra.

Cô thậm chí còn nâng eo phối hợp.

Người đàn ông cười khẽ một tiếng.

Quần được cởi ra, treo ở chỗ mắt cá chân, Độc Hương Lâm cảm thấy hai chân mình bị tách ra.

“Chú? Như vậy không được.” Cô gái ý thức được có khả năng sắp xảy ra chuyện không thể vãn hồi, từ nhỏ sống trong luân lý cương thường khiến cô muốn thử từ chối.

“Không phải cháu nói muốn chú giúp cháu sao?” Độc Mạn vỗ mông vểnh của cô gái một cái mang tính trừng phạt, lại rước lấy tiếng thở dốc yêu kiều.

“Yên tâm, chú chỉ giúp cháu phát tiết ra mà thôi.”