Chương 2: Gặp mặt
Hiện tại đã là đêm khuya, hai bên đường từng nhà đều đóng cửa tắt đèn, nửa ẩn trong sương mù lạnh lẽo.
Trong thôn trang đen kịt chỉ có tiếng côn trùng rất nhỏ nghênh đón bọn họ.
Theo con đường đầy cát sỏi của thôn đi đến, xuyên qua một cây cầu đá, cha cô dừng lại trước cửa một tòa nhà giống như kiến trúc thời cổ.
Nơi này hoàn toàn khác biệt với thành thị tràn ngập cao ốc, bê tông, cũng không giống như những căn nhà tự xây thường gặp ở nông thôn.
Giống miếu lại có chút giống cung điện.
Độc Hương Lâm cảm thấy suy nghĩ của mình rất hoang đường, một nông thôn nhỏ ngăn cách với bên ngoài, lấy đâu ra cung điện chứ.
Không đợi Độc Hương Lâm suy nghĩ lại, cửa của tòa kiến trúc này mở ra, ba, bốn bà lão với vẻ mặt tươi cười đi lên phía trước.
“Ồ… Đây là Hương Lâm à, đã lớn từng này rồi hả.”
“Một cô gái xinh đẹp.”
Độc Hương Lâm không quen với việc người xa lạ đến gần lôi kéo làm quen, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cha cô.
Nhưng cha cô, thân là một người đàn ông, hiển nhiên ông ấy cũng không quá am hiểu giao lưu với mấy bà thím, chỉ dùng tay gãi gáy, trầm mặc.
“Hai cha con ngồi xe lâu như vậy, còn chưa ăn cơm nhỉ?”
Một bà lão tóc bạc trắng kéo cô vào nhà.
Đi ngang qua sân vườn trong nhà, xuyên qua chính đường, Độc Hương Lâm được dẫn đến phòng bên trái.
Trên bàn được bày biện một số món ăn thanh đạm, chiếc tivi kiểu cũ ở phía trước đang chiếu bộ phim truyền hình khóc sướt mướt.
Nhìn mấy chiếc ghế quây xung quanh chiếc tivi, có thể đoán ra được, trước đó mấy bà lão này đang ngồi ở trong phòng xem tivi chờ bọn họ đến.
“Hương Lâm, đây là bà cả, bà hai…”
Cha cô chậm nửa nhịp giới thiệu những thân thích này cho cô, thế nhưng ngay cả ông ấy cũng không nhận biết hết được.
Đám bà lão lại cười vang, cũng không trách ông ấy, chỉ hỏi Hương Lâm muốn ăn thêm gì không.
Cô trọn những đồ ăn nông gia vào cháo hoa, cảm thấy hợp khẩu vị một cách bất ngờ.
“Dì cả, em trai cháu đâu?”
Cha cô ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong, ông ấy lau miệng, tâm tâm niệm niệm muốn gặp người quan trọng này.
Trước đó Độc Hương Lâm có nghe cha nói qua, lần này đến thôn Cửu là để cho người chú ruột này của cô chữa bệnh cho cô.
“Độc Bội, cũng đã lâu cháu không về, quên mất sang tuần phải bắt đầu hoạt động tế thần à? Tế Tự nó đang chuẩn bị nghi thức tế thần, cho nên mời chúng ta qua đây đón tiếp hai cha con.”