Hệ thống ô ô khóc trong đầu Cố Thi, nó không hiểu vì sao nguyên văn trong sách là nhất kiến chung tình, vậy mà bây giờ biến thành thế này.
Từ lúc bước vào cấp 3 Ngũ Liễu, Cố Thi đã đem nơi này trở thành lãnh địa của chính mình. Cậu vỗ vỗ vai trạng nguyên lang, để cho anh ta yên tâm.
Cậu thân là chủ của một quốc gia, tự nhiên phải có nghĩa vụ giúp lãnh địa của mình vẻ vang rồi.
Mượn sức được một kiện tướng chạy nước rút, Phương Gia Ngôn cảm thấy hài lòng rời đi.
Qua một lúc, Tỉnh Nguyên Hóa mang theo cơm chiều bước vào.
Hệ thống nghe được động tĩnh nhìn thoáng qua, nguyên văn không nói nữ chính đã ăn cái gì, chỉ nói là ăn ngon đến khóc.
Nó cho rằng nam chính sẽ mang đến sơn hào hải vị, không nghĩ tới trong hộp đóng gói lại là mấy đồ ăn thường ngày.
Hệ thống có chút nghi hoặc, nó cảm thấy nam chính trong nguyên văn không nên đóng gói những thứ này, nhưng nó lại không nói ra được không đúng chỗ nào.
Cố Thi đang ngồi ăn bánh quy trên ghế, Tỉnh Nguyên Hóa kẹp một khối cánh gà KFC, cố ý ở trước mặt Cố Thi di chuyển một vòng cho cậu ngửi mùi.
"Muốn ăn không?"
Cố Thi không phản ứng, chỉ là đôi mắt chuyển động theo. Quốc khố của cậu thật sự trống rỗng, cũng thật sự đang đói bụng.
Tỉnh Nguyên Hóa đứng lên, giơ cánh gà lên cao, "Cậu với tới cánh gà, tôi liền cho cậu ăn."
Cố Thi nghiêng đầu, hỏi: "Cậu muốn mời tôi?"
Tỉnh Nguyên Hóa đã tưởng tượng ra được bộ dáng tức giận của cậu bạn nhỏ cùng phòng, hắn rất hứng thú nói, "Cậu với tới được, tôi liền mời."
Cố Thi thử duỗi tay, muốn kẹp một chiếc cánh gà lớn nhất từ trong hộp cơm trên bàn ra.
Hế thống thấy thế mở miệng nhắc nhở: [Không phải trên bàn, hắn muốn cậu nhón chân nhảy lên, với lấy cái trong tay hắn.]
"Trẫm biết, nhưng trẫm là vua của một nước, hấp tấp bộp chộp còn ra thể thống gì."
[Vậy cậu đang làm gì vậy?]
"Trẫm đang giả ngu."
[...Không cần giả nữa, cậu đã sớm xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh*.]
*lô hỏa thuần thanh: trình độ đạt đến mức tốt nhất cả về chất lẫn lượng.
Kế hoạch trêu đùa cậu bạn nhỏ cùng phòng thất bại, mạch não của cậu hình như khác với người bình thường.
Hắn biết Cố Thi không có tiền, giày đi đến mức sắp lộ ngón chân, ngày thường có khả năng rất ít được ăn thịt, cuộc sống hằng ngày có lẽ chỉ duy trì ở mức không đói chết mà thôi.
Dù sao về sau cũng là bạn cùng phòng, lúc mua cơm Tỉnh Nguyên Hóa cũng thuận tiện mua cho Cố Thi một phần luôn.
Hắn mua hai hộp cơm, Cố Thi liếc mắt là có thể nhìn ra chính mình cũng có một phần.
Tỉnh Nguyên Hóa giơ cánh gà nửa ngày nhưng Cố Thi không quan tâm, trong chốc lát đã thấy cậu thong thả ung dung ăn sạch nửa phần đồ ăn trên bàn rồi.
Tỉnh Nguyên Hóa đang nghi hoặc cậu định làm gì, liền thấy cậu đi đến mép giường, dẩu mông cúi người giấu thức ăn xuống gầm giường, Tỉnh Nguyên Hóa đi qua, đá vào mông cậu, "Giấu cái gì mà giấu, còn học theo Hamster trữ lương thực nữa chứ."
Vóc người của hắn cao mà cánh tay cũng dài hơn so với Cố Thi, Cố Thi đẩy nửa ngày mới vào trong góc. Nhưng hắn chỉ cần ngồi xổm xuống, duỗi tay một cái liền có thể lấy ra, "Cậu ngốc vừa thôi, thời tiết nóng như vậy, để một đêm còn có thể ăn được à?"
Hệ thống vẫn còn nhớ thương nhiệm vụ, nó nhìn ra được Tỉnh Nguyên Hóa chỉ đang chọc ghẹo Cố Thi mà thôi, cũng không có ý cười nhạo.
Nó cảm thấy đây là một cơ hội để nâng cao độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ, liền len lén chỉ dẫn:
[Hắn mắng cậu ngốc, vũ nhục ngôi cửu ngũ chí tôn. Nhục nhã như vậy không thể nhịn được, mau, nhảy lên đánh hắn đi! Nhảy cao lên!]
Cố Thi một chút phản ứng gọi là tức giận cũng không có: “Trẫm cũng không phải người cổ hủ, trẫm là người mắc bệnh tâm thần có chứng nhận của quốc gia, hắn dám quang minh chính đại nói trẫm ngốc, chứng minh hắn có gan can gián, là một trung thần.”
Hệ thống: [....!!!]