Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 7: Giáo Bá Và Tùy Tùng Nhỏ (7)

Một lát sau Tỉnh Nguyên Hóa ra ngoài.

Hệ thống bắt đầu đọc tư liệu cốt truyện tiếp theo, [Nam chính đi ra ngoài mua cơm, hắn rất hào phóng, trong sách có nói hắn mua thêm cho nữ chính một phần. Nữ chính bữa đói bữa no, rất ít khi được ăn món ngon như vậy. Sau khi cha mẹ mất chưa được ai đối tốt như vậy, cô rất cảm động, không nhịn được rơi nước mắt. Đây là tóm tắt đại khái cốt truyện, một lát nữa cậu nhớ phải khóc nhé.]

Cố Thi cười lạnh một tiếng, "Trẫm đường đường là ngôi cửu ngũ chí tôn, có sơn hào hải vị nào mà chưa ăn qua, tóm lại trẫm không khóc được."

Hệ thống lật xem tư liệu của Cố Thi, [Cũng không nhất định, cậu thật đúng là chưa từng được ăn qua món ngon nào như vậy.]

Cố Thi: "?"

Hệ thống không có giải đáp nghi hoặc cho Cố Thi, nó nhanh chóng dời đề tài, [Nhiệm vụ chi nhánh trước đó thất bại rồi, trong nguyên tác nữ chính chịu nhục nhã cầm chậu rửa mặt đánh người, còn phải để cho Phương Gia Ngôn thấy được cậu kiên cường không sợ cường quyền, mới có thể chủ động làm bạn tốt với cậu. Bước này rất quan trọng, sau này cần dùng tới.]

"Trẫm cũng đánh rồi."

[Cậu chạy quá nhanh, đừng nói nhìn đến kiên cường dũng cảm, ngay cả camera giám sát bên đường cũng chỉ chụp được tàn ảnh của cậu. Làm nhiệm vụ cho tốt thì con trai cậu mới có thể thoát khỏi tình trạng nghèo túng như bây giờ.]

Cố Thi nhìn vào không gian hệ thống, trong đó là bé chibi lớn lên giống cậu, Cố Thi tin chắc đó là hoàng nhi của mình.

Vốn dĩ lúc trước hoàng nhi của cậu còn mặc áo sơ mi quần đùi, nhưng không biết hệ thống đã tịch thu quần áo khi nào. Hiện tại toàn thân trên dưới chỉ có một ít lá cây giúp che thân thể.

Hệ thống còn đang tính toán, [Cậu làm nhiệm vụ chi nhánh một lần, tôi sẽ cho con của cậu một chiếc. Tất là hai cái, cho nên tính hai chiếc, giày cũng như vậy.]

Vì để nhi tử có quần áo để mặc, Cố Thi bắt đầu nghiên cứu làm thế nào vãn hồi nhiệm vụ lúc nãy.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Nhớ lại lúc chiều bị ba học sinh cuối cấp đuổi chạy, Cố Thi cầm lấy gậy bóng chày Tỉnh Nguyên Hóa đặt trên mặt đất, cảnh giác mở ra một khe cửa nhỏ.

Ngoài cửa là một thiếu niên cao gầy, bộ dáng ôn nhuận, là Phương Gia Ngôn.

Phương Gia Ngôn 1m86, cúi đầu là có thể nhìn thấy gậy bóng chày được giấu sau lưng Cố Thi.

Anh khách sáo nói hai câu làm Cố Thi thả lỏng cảnh giác, sau đó mới lấy di động ra, ôn nhu hỏi: "Bạn học Cố, có thể thêm Wechat được không?"

Hệ thống ở trong lòng Cố Thi kinh hỉ kêu lên, [Sao lại thế này, anh ta nhìn ra cậu kiên cường dũng cảm rồi à? Đây chẳng lẽ là mệnh trung chú định* à!]

*mệnh trung chú định: vận mệnh đã được sắp đặt

Cố Thi nhìn trái nhìn phải một lúc, xác định ba tên điêu dân hồi chiều không ở phía sau, mới mở Wechat của chính mình ra, "Được, học trưởng, anh quét tôi đi."

Như là nhìn ra nghi hoặc của cậu, Phương Gia Ngôn giải thích: "Trước đó lúc em bị ba học sinh cuối cấp đuổi chạy, tôi ở phía xa thấy được. Em chạy rất nhanh, giống như cơn gió làm người khác khó có thể theo kịp. Bên cạnh tôi chưa từng có ai như vậy, em quả thật đã hấp dẫn tầm mắt tôi."

Nói xong anh ta giữ chặt tay Cố Thi, ánh mắt thành khẩn nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy em rất thích hợp tham gia thi chạy nước rút, mỗi học kỳ đều sẽ có đại hội thể thao giao lưu giữa ba trường, mấy năm rồi chúng ta vẫn luôn thua. Có em ở đó, môn thi chạy nước rút của chúng ta sẽ có khả năng thắng một lần. Bạn học Cố, em có nguyện ý tỏa sáng giúp trường học vẻ vang một lần không? Nếu có thể, mỗi tuần tôi sẽ bồi em huấn luyện đặc biệt. Trường học chúng ta đã liên tục năm năm xếp cuối, năm nay trường Ngũ Liễu chúng ta nhất định phải thắng!"

Thanh âm Phương Gia Ngôn rất ôn nhu, phảng phất đang nói lời âu yếm động lòng người. Đôi mắt quyến luyến nhìn về phía Cố Thi, giống như đang nhìn đến huy chương tương lai của trường học vậy.