Cuộc sống của Cố Thi cũng không có thay đổi nhiều, mỗi ngày vẫn đi học bình thường, tan học dẫn theo Tiểu Ngô cùng Tỉnh Nguyên Hóa đi tuần tra sân trường, buổi tối lại đi chạy bộ tập luyện với Phương Gia Ngôn.
Đến thứ Sáu, cuộc thi kịch của khối lớp 10 trường trung học Ngũ Liễu bắt đầu khởi động. Mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiết mục, mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch ban đầu.
Vở kịch của lớp họ là đồng thoại kinh điển "Công chúa Bạch Tuyết". Cố Thi nhờ lợi thế chiều cao nổi bật nên được chọn vào vai công chúa.
Trường trung học Ngũ Liễu cung cấp trang phục, đạo cụ hóa trang cho cuộc thi, trường lớn nên học sinh không cần tự thuê trang phục. Cố Thi nghi ngờ đây là để ngăn chặn sự ganh đua, tránh tình trạng thí sinh đeo đá quý quá lóa mắt khi thi đấu.
Cố Thi đến kho lĩnh trang phục rồi vào phòng thử đồ gần đó để thay. Tiểu Ngô định vào giúp Cố Thi kéo khóa nhưng bị Tỉnh Nguyên Hóa trừng mắt nên lùi ra một bên.
Tỉnh Nguyên Hóa đợi một lúc bên ngoài, cửa phòng thử đồ từ từ mở ra. Cố Thi xách váy bước ra.
Ánh mắt Tỉnh Nguyên Hóa lướt qua khuôn mặt thanh tú của cậu rồi dần dịch xuống, dừng lại ở bộ ngực phồng lên.
Hắn chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi đỏ mặt quay đi. Bạn nhỏ của hắn hẳn đã cởi lớp buộc ngực, quả nhiên con gái mặc váy trông đẹp thật.
Hắn định lấy điện thoại ra chụp một tấm làm kỷ niệm thì Tiểu Ngô bên cạnh hít một hơi, tò mò hỏi: "Cố Thi, cậu nhét táo vào ngực à, trông giống quá."
Vừa nói cậu ta vừa định đưa tay sờ, tay mới giơ được một nửa bỗng cảm thấy một luồng hàn khí ập đến sau lưng, cái chết như đang cận kề trong gang tấc.
Tiểu Ngô vội vàng thu tay lại, cười gượng hai tiếng: "Bộ đồ này đẹp thật, phải không anh Tỉnh."
Tỉnh Nguyên Hóa chưa kịp nói gì, bảy nam sinh đóng vai bảy chú lùn trong lớp đã vây lại. Một người ôm lấy vai Cố Thi, cười nói: "Không ngờ cậu mặc đồ con gái cũng hợp ghê, sang năm diễn nàng tiên cá luôn đi."
Một người khác ngồi xổm xuống, chọc chọc mu bàn chân Cố Thi, cảm thán: "Rõ ràng đều là con trai mà sao chân cậu lại nhỏ và trắng thế nhỉ."
Nói rồi cậu ta vén váy lên nhìn: "Ồ, cũng không có lông chân nữa. Lớp trưởng ơi! Lớp mình không cần mua kem tẩy lông đâu, cậu nói với thầy..."
Cậu ta chưa nói hết câu đã cảm thấy da đầu căng ra. Tỉnh Nguyên Hóa đứng sau lưng, dùng sức ấn đầu cậu ta xuống, cười lạnh: "Mua chứ, sao lại không mua. Đổi diễn viên đi, Cố Thi không diễn công chúa Bạch Tuyết nữa."
Lớp trưởng phụ trách quản lý sân khấu bước tới, có vẻ không vui: "Diễn viên đã chọn xong rồi."
Tỉnh Nguyên Hóa ngắt lời: "Chưa bắt đầu viết kịch bản mà, sửa bây giờ vẫn kịp."
Cố Thi biết Tỉnh Nguyên Hóa lo lắng điều gì, bản gốc nữ chính cũng đã bị một số ít người phát hiện giới tính thật qua vở kịch này.
Đối diện, Tỉnh Nguyên Hóa đã thỏa thuận với lớp trưởng, số lượng diễn viên giữ nguyên, chỉ điều chỉnh một chút trong kịch bản công chúa Bạch Tuyết ban đầu.
Khi nhắc đến người được chọn để sửa kịch bản, mọi người đều hướng mắt về phía Cố Thi. Dù sao cậu cũng là học sinh xuất sắc, từng đạt giải thưởng văn học cấp tỉnh.
Cố Thi nhìn họ: "Để em sửa kịch bản? Thật sao?"
Tỉnh Nguyên Hóa gật đầu: "Bọn tôi đều cảm thấy em làm được."
Hệ thống im lặng một lúc rồi lên tiếng: [Tôi thấy không ổn.]
Cố Thi nghi hoặc đánh dấu hỏi.
[Cậu có gì để nghi hoặc chứ, cậu nghĩ với cái đầu óc đó cậu viết được truyện sao?]
"Ta...có thể."
[Có thể cái gì, cậu định viết về Hoàng thượng và bảy phi tần của hắn à?]
Cố Thi trợn tròn mắt: "Sao ngươi biết?"
[À, đúng là đồ tra nam.]
Cố Thi viết bản kịch đầu tiên với tựa đề "Bạch Tuyết vương và bảy phi tần sủng ái của ngài". Giữa tiếng cười của hệ thống, Cố Thi đưa kịch bản cho Tỉnh Nguyên Hóa xem qua.
Tỉnh Nguyên Hóa xem một lúc rồi cười lạnh: "Kịch bản viết không tệ, nhưng tên không hợp lắm."
Hắn cuộn kịch bản lại, cầm trên tay như thể đang cầm vũ khí nguy hiểm: "Đổi thành "Bạch Tuyết vương và bảy gã đàn ông què chân của ngài" đi."
Cố Thi định lấy bút ghi chép, nghe vậy ngơ ngác hỏi: "Sao vậy? Sao người ta đang khỏe mạnh lại thành tàn tật?"
Tỉnh Nguyên Hóa xoa đầu cậu: "Biết đâu được, lỡ như tương lai vô ý bị ai đó đánh gãy chân thì sao."
Bảy nam sinh đứng xem bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cố Thi phản ứng nhanh nhạy, cậu giật lấy kịch bản sửa lại lần nữa. Lần này cậu không dám viết quá lộ liễu, sợ Tỉnh Nguyên Hóa nhất thời xúc động mà thu thập luôn cả cậu.
Khi Cố Thi viết xong bản 2.0, các diễn viên trong lớp tham gia kịch ghé qua xem, lớp trưởng ngần ngừ hỏi: "Tỉnh Nguyên Hóa đâu có trong dàn diễn viên, sao lại thêm cậu ấy vào?"
Cố Thi có ý đồ riêng: "Cậu ấy đi cửa sau của biên kịch Cố, thuộc đơn vị liên quan mà."
Tỉnh Nguyên Hóa vốn rất phản cảm với việc mặc quần áo sặc sỡ nhảy nhót trên sân khấu. Nhưng sau khi xem xong kịch bản, hắn thấy rất không tệ, hắn rất thích.