Lang Hổ

Chương 8

…Người nhảy múa trong bóng tối gọi là mặt trăng…

Đông Bất Thặng đứng trước cửa sổ sát đất, bầu trời đêm xanh thẳm phủ đầy sao, nằm rải rác, bao vây lấy mặt trăng duy nhất trên bầu trời.

Hắn nhìn xuống bức tượng điêu khắc David trước bồn hoa, những bông hoa hồng bám vào mắt cá chân của hắn để lớn lên, phần dưới của bức tượng bị phong hóa rất nghiêm trọng, nhưng ánh mắt của hắn lại như ăn mật.

Sau khi từ bãi đỗ xe trở về, Đông A được Đông Bất Thặng bế vào phòng ngủ của hắn, sau khi tắm rửa xong, cái đầu rối xồm xoàm của cô ló ra khỏi chăn, cô vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói với baba rằng mình đã đồng ý với yêu cầu hợp tác của công ty dược phẩm đó rồi hay không, sau đó còn phải tiếp tục trao đổi nội dung công việc nữa.

Mặc dù chỉ là một công ty nhỏ nhưng thời gian làm việc rất linh hoạt, có thể kết nối với các môn học mà cô sẽ theo học trong tương lai.

“ Con ngoan, đến đây giúp Ba ba thắt cà vạt nào.” Trong phòng ngủ của hắn không có quần áo của cô, cô chỉ có thể cầm khăn tắm đi ra trước, tạm thời mặc áo sơ mi của hắn vào.

Cô gái nhỏ nhất định phải trốn trong chăn thay quần áo để không để cho hắn nhìn, cũng không sợ bị giữ lại.

Vừa bước dài một bước, một bóng hình cường tráng đã bao phủ lấy cô, người đàn ông mặc vest, đi giày da, chiếc cà vạt lệch trái, buông thõng.

Đông A leo xuống giường, bước lên tấm thảm bằng đôi chân trần, chất liệu tơ mượt, lạnh buốt của những xúc tu khiến cô hơi co người lại một chút.

Đã 9 giờ rồi, baba còn phải đến công ty.

“Baba, baba không đi có được không ạ?” Giọng Đông A có chút khàn, kèm với đó là giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu không hề giảm đi sau khi yêu, rõ ràng baba bình thường đều bận đến tận khuya, đến ngủ cũng không, vậy mà hôm nay còn đến đón cô.

“ Còn muốn…à, thật là!”

Hắn rất cao, nhìn thấy cô vất vả như vậy nhưng cũng không cúi người xuống một chút. Đối diện với chiều cao gần 1m9, Đông A chỉ có thể giẫm vào chân rồi ngẩng đầu lên.

Đông Bất Thặng không nói gì, hắn nhìn chằm vào đôi môi hồng và mềm mại trước mặt, ngón chân của Đông A đang cố gắng hết sức, bởi vì có chút tốn sức, đôi môi của hắn hơi mím lại, hắn thực sự không thể nhịn được nữa, vươn tay ra chạm vào môi trên của cô.

Cô gái nhỏ giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ, cái mông đau nhức đúng lúc phát ra cảnh báo, cô giống như bị ấn vào cái nút nào đó, khom lưng bổ nhào xuống giường.

Hắn khẽ cười một tiếng, không động vào cô nữa, vụng về bôi thuốc lên âʍ ɦộ sưng tấy của cô, trước khi đi còn tựa vào người cô, không ngừng liếʍ láp bộ ngực nhỏ, trên ngực vốn đã bầm tím nay còn in thêm mấy vết.

Hắn sờ dưới người cô: “ Nước của Bảo Bảo sắp làm trôi hết thuốc rồi.”

Cô tức giận, còn không phải là do hắn sao!

Sau đó, Đông Bất Thặng kéo hai chân cô ra rồi vùi vào giữa hai chân, dùng miệng và lưỡi hầu hạ phần dưới săn chắc của cô, gọi bằng cái tên hay: “ Nước bọt của bố cũng là thuốc.”

Cô gái nhỏ sụt sịt than thở với hắn, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, “ Con….nấc…con không muốn ngủ với Ba ba.”

Vừa rồi hắn mới nói rằng muốn cô sau này đều ngủ ở đây, kẻ lỗ mãng không ngừng mυ'ŧ mát ở giữa hai chân của cô, cô bất đắc dĩ mới đành phải đồng ý.

Hắn nở một nụ cười không rõ ràng, tận sâu trong đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm, chầm chậm chơi thái cực quyền với cô: “ Được thôi, vậy chúng ta đến ngủ trên giường của A A, A A phải nhỏ tiếng chút đấy nhé.”

Đông A nước mắt lưng tròng, tức giận nhìn hắn, nhưng miệng thì lại vô thức ngậm chặt lại.

Sao lại dễ thương đến thế, cách cô cau mày cũng đáng yêu, lúc khóc cũng đáng yêu, lúc bị làm và la hét trên giường càng khiến hắn phát điên lên.

Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, Đông A lại cúi đầu không dám nhìn hắn, khẽ nức nở.

“Ba ba… chúng ta như thế này không đúng đâu ạ…”

Dù sao cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao để khuyên nhủ, từ chối một cách khéo léo, cô đều không biết nên nói như thế nào.

Trong lòng cô, Ba ba luôn là bậc cha chú đáng tin cậy nhất mà cô dựa vào, nhưng giờ đây hắn dường như đã biến thành một người mà cô hoàn toàn không hề quen biết, cô vô cùng sợ hãi, trong lòng luôn chất chứa cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

“ Vậy A A cảm thấy nên thế nào?”

“ Giống như trước đây ạ.” Cô kéo tay áo của hắn, khẩn thiết nói, “ Chúng ta đừng làm những chuyện lạ lùng như vậy nữa!”

Cái miệng nhỏ mà hắn yêu, hắn khen ngợi, ngọt như mật ấy cũng có thể nói ra những lời đau lòng như vậy.

Trước đây? Hắn suýt bật cười.

Vết nhơ ẩn giấu tận sâu thẳm trong lòng , bí mật tối tăm nhất không thể nói ra, hắn từng chút một kiên nhẫn chờ cô lớn lên, nhìn cô từ từ trưởng thành, vô số đêm chỉ có thể tự an ủi mình, bản thân của trước kia với hiện tại có gì khác nhau chứ?

Nếu như biết được, cô sẽ chỉ chán ghét bản thân mình hơn, phải không?

Làm sao cô biết được, cô là mặt trăng mà hắn nâng niu che chở, chăm sóc trưởng thành, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều có thể khơi dậy những đợt sóng lớn dưới lòng ngực hắn, một mình nhảy múa trong trái tim u tối của hắn.

Đông Bất Thặng bịt chặt miệng cô: “ Đừng nói những lời khiến Ba ba không vui như thế nữa, mãi mãi ở bên cạnh Baba.”

Cô nhíu mày, không phản bác nữa, bất kể thế nào, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi.