Lang Hổ

Chương 6

…Làm sao có thể sâu như vậy?...

Lúc này là một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn trường sau một tháng chạy nước rút áp lực cao đã được nghỉ phép một thời gian, hôm nay cuối cùng cũng đến giờ nhập học.

Sở dĩ nói "cuối cùng" là vì Đông A rốt cuộc không chịu nổi những đòi hỏi vô lý của ba ba, hơn nữa mỗi lần đều sẽ đè cô xuống và xuất tinh vào trong, dù cô có khóc lóc cỡ nào cũng vô dụng.

Cô lo lắng mình sẽ có thai, nhưng lại bất hạnh vì baba một tấc cũng không rời nên chỉ còn cách lén lút mua thuốc tránh thai.

Mỗi lần thấy ba ba nhìn mình với ánh mắt thâm thúy, cô đều né tránh nói muốn đi ôn bài nhưng cuối cùng vẫn bị lừa vào thư phòng, cô ngồi ở bên cạnh, mỗi lần cô thất thần hoặc nhìn lén hắn, Đông Bất Thặng sẽ lấy lí do cô "không học hành nghiêm túc"" đè cô xuống bàn làʍ t̠ìиɦ.

Thì thầm vào tai cô khi làʍ t̠ìиɦ, hắn dùng hết thủ đoạn để ép cô đồng ý ở lại Đông Thành.

“Bảo bảo không thích ba ba sao?.. Tại sao phải rời khỏi ba ba?”

"Chỉ cần Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời, bảo bảo muốn cái gì ba ba đều sẽ cho.”

.....

Cô bị hắn bế lên xe, thân hình nhỏ bé bị ôm ở trong l*иg ngực hắn.

Đông A có đôi khi cũng rất phiền não, mặc dù lớn lên ở phương bắc nhưng so với những người bạn cùng trang lứa xung quanh thì vóc dáng của cô chưa bao giờ tiến bộ.

Xe chạy rất ổn định, nhưng thỉnh thoảng có tiếng nước chảy ái muội cùng tiếng thở dốc từ băng ghế sau bên ngoài vách ngăn, Đông A ngồi trên đùi hắn, chiếc váy bị kéo sang một bên hết mức có thể, cái đầu nhỏ tựa vào dưới một bên quai hàm của hắn, cô đè nặng cổ họng nhỏ giọng mà rêи ɾỉ, đồng thời không ngừng thả lỏng, siết chặt mười ngón tay đang nhéo lấy bả vai hắn, ở hạ thể bị hai ngón tay ra vào, khuấy động ngập chìm.

Đông Bất Thặng híp mắt thưởng thức sự se khít của âʍ ɦộ cô, nút thắt cravate trên cổ áo cũng bị cô kéo lệch đi, hắn cười khẽ cúi người hôn lên môi cô nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh.

“Hừ… sâu quá…” Đầu ngón tay chạm vào một chỗ thịt mềm, cô vặn thân mình phun ra một dòng nước trong suốt.

“Sâu? Nơi này sao?” Nam nhân một tay ấn mông cô, sắc tình mà xoa nắn, thanh âm ám ách, “Bảo bối đang nói dối, rõ ràng tối hôm qua rõ ràng đem ba ba nuốt hết toàn bộ, loại mức độ này sao có thể sâu như vậy?"

“Nằm xuống, để ba ba nhìn bên dưới.” Đông A cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau, lộ ra những đường cong mỹ lệ vẫn luôn ẩn dưới l*иg ngực rộng rãi của người đàn ông, đặc biệt là dấu cắn chưa khỏi hẳn ở hai bầu ngực. Một lòng bàn tay có thể che phủ hoàn toàn.

Bởi vì liên tiếp mấy ngày đều bị yêu thương quá, nửa thân trên trắng nõn có chút xanh tím, Đông Bất Thặng cẩn thận mở hai chân của cô ra, cúi đầu kiểm tra giữa nơi mềm mại giữa hai chân, đêm qua còn bôi thuốc cho tiểu huyệt đã sưng đỏ, hiển nhiên là thuốc đã có tác dụng rất tốt.

“Buổi tối trở về bôi thuốc cho bảo bảo.” Hắn giúp cô lau sạch hạ thân, khi cô đứng dậy, chiếc váy xếp ly màu trắng trên người cô vẫn sạch sẽ, nhưng chiếc quần tây đen của hắn đã ướt một mảng, du͙© vọиɠ không cách nào giải tỏa nơi bụng dưới đã nhô cao, hắn híp mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, mặt mày sung sướиɠ, nhìn cô hoảng loạn đi vào trong trường học.

Đông A trong lòng có chút giận dỗi, ở nhà còn tốt, đi đường đều là ba ba ôm, nhưng hiện tại thật là mỗi đi một bước đều phải chịu đựng nhức mỏi cùng đau đớn nhưng cô không muốn hắn nhìn thấy mình trong bộ dạng chật vật, lôi thôi nên nhất quyết đòi đến trường.

Trong trường học đều là con cháu cán bộ cao cấp, ngày lễ tuy mang danh nghĩa giảm căng thẳng nhưng cũng chỉ là cảnh thường ngày của trường, học sinh không phải lo lắng về tương lai, chi bằng tận hưởng thời gian cuộc sống cuối cùng của thời cấp ba.

"A A đại bảo bối!" Vừa vào lớp, Lý Sanh đã choàng cổ cô hét lớn: "Hai ngày nay cậu đi đâu? Tớ liên lạc với cậu cũng không được..."

Một vài người bạn học đi ngang qua nhẹ nhàng chào hỏi cô, mọi người đều biết rằng Đông A là con gái duy nhất của nhà bất động sản Đông tổng nhưng cô không có tính khí của một đại tiểu thư xấu tính, kiêu ngạo mà lại bình dị gần gũi, tính cách dịu dàng. Không ai là không muốn kết giao cùng cô.

“Làm gì mà bộ dáng hư hỏng như vậy?” Lý Sanh cười gian trá, lui về phía sau mấy bước, trên dưới nháy mắt đánh giá một cái “Như vậy không được đâu, Đông tiểu thư…”

Đông A biết cô ấy lại muốn nói những chuyện người lớn, vội vàng che miệng cô ấy lại, rõ ràng vẫn còn là một cô gái mới lớn, không biết học ở đâu ra mấy lời cợt nhả, một khắc cũng không dừng được, cái gì cũng đều có thể nói.

Nhưng lần này bạn cùng bàn của cô thực sự đoán đúng.

“Hôm nay chú đưa cậu tới? Thật tốt a.... Ông già nhà tớ sắp xếp cho tớ một công ty nhỏ, nói sẽ sang Mỹ du học một năm, rồi quay lại vừa học vừa quản lý công ty. "

Đông A có chút thất thần, ừm ừm à à đáp lời vài tiếng, kể cả Lý Sanh trời sinh vô tâm, không tim không phổi, giờ phút này cũng ý thức được cô như đi vào cõi thần tiên.

Ngay khi định hỏi Đông A đã xảy ra chuyện gì, điện thoại di động của Đông A đổ chuông.

Đông A lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dòng chữ " công ty kiêm chức " hiện lên trên màn hình, lớp học rất yên tĩnh, cô chỉ tay ra ngoài cửa ý bảo Lý Sanh mình muốn đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Xin chào, xin hỏi là Đông tiểu thư sao?”

Đó là công ty nơi cô làm việc bán thời gian trước đây để mua món quà tặng ba ba vì công việc được trả lương cao và đây là loại dược phẩm sinh học sáng tạo mà cô yêu thích. Nhưng hợp đồng công việc đã chấm dứt, không biết hiện tại gọi điện thoại tới là có chuyện gì.

Đông A vịn tay lên hàng rào tròn nhỏ bên ngoài phòng học, vẻ mặt có chút nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, ngài nói đi.”

Đầu dây bên kia hình như thở dài thườn thượt: "Cuối cùng cũng liên lạc được với cô... Giám đốc của chúng tôi rất hài lòng với hiệu quả công việc trước đây của cô, hy vọng có thể cùng cô thảo luận về việc hợp tác trong tương lai."