...Nhìn cô khỏa thân mà thủ da^ʍ...
Trong khu biệt thự ở cảng Việt Thành của Đông Thành, một chiếc Porsche 911 màu đen chậm rãi lái vào trong hoa viên ở trung tâm, nhân viên bảo vệ cung kính cúi đầu nhìn theo hướng đi của chiếc xe.
"Tiểu thư đang ở trên lầu, chắc là đang tắm ạ." Quản gia mở cửa, nói với hắn.
Đông Bất Thặng bình tĩnh đáp lại một tiếng, tầm mắt dời lên tầng hai rồi đưa áo khoác cho vệ sĩ.
Đám vệ sĩ gật đầu đi theo hắn lên lầu, đây chính là thói quen làm việc của họ, chỉ cần Đông tiên sinh có lệnh, bọn họ sẽ canh ở trước cửa phòng của hắn.
Tiên sinh đang xử lý các công việc kinh doanh cao cấp, ít nhất thì đó là những gì mà hắn nói với tiểu thư.
Trong màn sương trắng, cơ thể trắng trong như pha lê của cô gái hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, mái tóc cô đen nhánh, đôi môi thì đỏ mọng, hai quả anh đào nhỏ đỏ tươi theo cử động của cô mà rung rinh trên đầṳ ѵú, hắn có thể tưởng tượng ra được sự tiếp xúc đẹp đẽ đó, từng dòng nước chảy xuống rồi biến mất giữa háng cô, vùng tam giác với đám lông tươi tốt thấp thoáng trong bọt nước trắng xóa, bên dưới âʍ ɦộ đầy đặn là một chiếc khe non nớt chưa mở ra hoàn toàn.
Người đàn ông với dáng người cao lớn đẹp trai đang ngồi trên chiếc ghế cao, máy đo phóng xạ được giấu trong một chiếc lỗ bí mật của chiếc bàn gỗ sơn mài màu đỏ, mọi biểu cảm của cô gái được thể hiện rõ ràng trên bức tường trắng.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© to dài bị kẹt ở trong ống quần, cứng đến mức đau nhói, nó lồi hẳn lên tạo thành một túp lều căng phồng, chiếc quần gần như muốn được bung ra.
Hắn nhìn cơ thể trắng treo của cô gái một cách si mê, chăm chú theo dõi từng cử động của cô.
"A A, A A..." Hắn rút dươиɠ ѵậŧ dài đen tím của mình ra và vuốt ve nó. Tưởng tượng rằng cô gái ở trên tường đang quỳ dưới người hắn, dùng cái miệng nhỏ nhắn nuốt phân thân của hắn vào từng chút từng chút một.
Đông A không biết rằng mình đang bị người khác ham muốn, phòng tắm rất rộng, cô bước ra khỏi phòng tắm, dựa người vào bồn rửa tay, đưa tay ra phía sau mà xoa bóp lưng của mình, hai chân mở rộng, để lộ ra tiểu huyệt nhỏ hồng nộn khép chặt.
Đông Bất Thặng nhìn động tác vô cùng tự nhiên cô mà tối sầm mắt lại, tốc độ ở tay càng ngày càng nhanh, nhỏ như vậy sao... sau khi đâm vào, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.
A A của hắn vẫn còn nhỏ như thế.
Một giọng nói khác từ sâu thẳm trong lòng hắn đang hét lên một cách điên cuồng: không còn nhỏ nữa, có thể làʍ t̠ìиɦ rồi!
Người đàn ông thở hồng hộc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, tốc độ tay càng lúc càng thô bạo, cổ họng phát ra vài tiếng gầm gừ trầm thấp. Hắn đứng dậy, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ dài tanh tưởi của mình đối mặt với khuôn mặt của cô gái ở trên tường và bắn ra bảy đến tám dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của mình lên đó.
Người thiếu nữ đang cúi xuống lau bàn chân của mình, vừa lau cô vừa ngâm nga một bài hát không rõ tên, động tác này đã để lộ ra lỗ hậu huyệt nhỏ màu đỏ sẫm ở phía sau, mái tóc dài đến thắt lưng được buộc gọn ra sau vai.
Đen trắng trộn lẫn vào với nhau, Đông Bất Thặng cảm giác mình như sắp nghẹt thở, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn ở phía dưới không hề mềm đi, nó lại từ từ ngẩng đầu lên.
Sau khi tắm rửa xong, Đông A quấn một chiếc khăn tắm len mềm và ngồi xuống bên mép giường lau tóc.
Ba của cô đã đi công tác một tuần rồi, ngày kia là sinh nhật của ba, hôm qua đã nói trong điện thoại là hôm nay ba sẽ về, hiện giờ chắc là ba đang ở nhà rồi.
Con cá mú đỏ tươi trong bể cá lớn gắn trên tường khẽ đung đưa, mặt kính phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, mái tóc cô đen nhánh, có vài giọt nước rơi xuống làn da trắng nõn và biến mất ở vòng eo nhỏ.
Thay quần áo xong, cô bước đến cửa phòng ngủ của ba, phòng ngủ của bọn họ sát vách nhau.
Quả nhiên ở ngoài cửa có một vài vệ sĩ đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Mỗi khi ba về nhà vào buổi tối, hắn sẽ làm việc ở trong phòng ngủ một thời gian, sẽ có vệ sĩ đứng canh ở cửa, đến giờ ăn cơm thì hắn sẽ xuống nhà ăn cơm với cô.
Cô ngẩng đầu lên và hỏi bọn họ: "Có thể giúp tôi hỏi ba có đang rảnh không?"
Tiểu thư Đông A thường sẽ không đến gặp ông chủ vào khoảng thời gian này.
Một bên là mệnh lệnh của ông chủ, một bên là đứa con gái mà ông chủ cưng chiều, bọn họ mặt đối mặt, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Đang lúc bọn họ muốn trả lời nói tiểu thư đợi thêm một chút nữa, rất nhanh thôi ông chủ sẽ ra ngoài với cô, thì cánh cửa gỗ ở phía sau bọn họ mở ra.
Trên mặt của người đàn ông là nụ cười đầy cưng chiều, giọng nói còn có chút khàn: "A A, sao thế con?"
"Ba à, ba đang bận sao." Cô thò đầu vào trong, ngửi thấy mùi hăng hăng của thuốc khử trùng, kỳ lạ ghê, hôm nay dì không đến dọn dẹp phòng ngủ của ba sao.
"Ngày mai chính là sinh nhật của ba rồi, hôm nay con đã làm bánh kem cả ngày đó!" Đông A chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hiện lên vẻ ranh mãnh xin được khen.
Mái tóc của cô vẫn còn hơi ướt, mắt còn ngấn nước, Đông Bất Thặng nhịn không được mà xoa đầu cô.
"Bảo bảo ngoan." Hắn hôn xuống trán cô, "Con xuống dưới đợi ba, ba sẽ xuống ngay đây."
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua đám vệ sĩ ở cửa: "Từ ngày về sau, nếu như A A đến tìm tôi, cứ trực tiếp nói với tôi."
Đám vệ sĩ gật đầu và rời đi, Đông Bất Thặng đứng ở cửa một lúc rồi cũng đi xuống dưới nhà.