Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 40: : Trở Về

Dựa vào hiểu biết của nàng về kí ức của khối thân thể này, trước khi nàng đến, thần kỹ chưa một lần xuất hiện. Không biết có phải bởi vì nàng đến từ tương lai hay không, cho nên liền có được kỹ năng thần kỳ có thể báo trước tương lai. Cho đến bây giờ, thần kỹ chỉ báo trước người xuất hiện bên cạnh nàng hay chuyện liên quan đến nàng, những thứ xa hơn dường như không chỉ dẫn cái gì, không để cho nàng tự nhiên nảy sinh ý niệm muốn trợ giúp Tiêu Đạc.

Cửu Lê, ngọc tỉ truyền quốc, thần kỹ, loạn thế, minh quân. . . Sự xuất hiện của nàng và việc kết duyên phu thê với Tiêu Đạc cũng không giống như là ngẫu nhiên mà do một sợi dây vô hình nào đó gắn kết lại với nhau. Đại địa Trung Nguyên mấy chục năm qua đã thay đổi mấy vị Hoàng đế, cục diện chính trị bất ổn, đời sống nhân dân khó khăn. Nhất định sẽ có người đến chấm dứt mọi chuyện này, dìu dắt bách tính thoát khỏi cảnh mù mịt, mở ra một thời đại đầy ánh sáng.

Xe ngựa dần dần chạy khỏi phố xá sầm uất, chạy vào con hẻm nhỏ vắng vẻ, Dương Nguyệt là người đầu tiên phát hiện điều không đúng, cao giọng hỏi: "Xa phu, đường này hình như không phải đường hồi phủ mà? Ngươi muốn dẫn chúng ta đi chỗ nào vậy?"

Nhưng xe ngựa chỉ chạy tiếp, không có người trả lời nàng ấy.

"Dừng xe! Mau dừng lại!" Dương Nguyệt lớn tiếng kêu lên, vừa muốn bò đến vén rèm xe ngựa lên. Bỗng nhiên có một thanh đao duỗi vào, người ở bên ngoài quát: "Ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu không sẽ lấy mạng của các ngươi!"

Dương Nguyệt bị ép lui trở về, nắm lấy cánh tay Vi Nhiễm, run rẩy hỏi: "Tiểu thư, hình như chúng ta bị bắt cóc, bây giờ nên làm gì đây?"

Lúc đầu Vi Nhiễm còn bối rối, sau đó đã ép buộc mình trấn định lại. Mặc dù bây giờ xe ngựa đi trong cái hẻm nhỏ yên lặng, nhưng tóm lại còn chưa ra khỏi Nghiệp Đô thì các nàng vẫn còn an toàn. Đối phương dám động thủ ở Nghiệp Đô thì lá gan không nhỏ, địa vị chắc cũng không đơn giản. Không phải là cái ánh mắt theo dõi nàng trên hỉ đường kia chứ? Nàng không quen đường ở Nghiệp Đô nhưng nếu xe ngựa muốn ra khỏi thành, tất nhiên sẽ đi qua cửa thành. Cửa thành có binh sĩ trấn giữ, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Vi Nhiễm đang âm thầm tính toán, không để ý xe ngựa đột ngột ngừng lại, nàng và Dương Nguyệt khẽ đổ về phía trước suýt nữa đυ.ng vào đầu xe.

Xa phu ở bên ngoài ghìm chặt dây cương, bất thình lình nhìn thấy mấy người mang mũ rộng vành lao ra, cả gan hỏi: "Người đến ai? Muốn làm cái gì? Có biết đây là xe ngựa nhà ai không hả!"

Mấy người mang mũ rộng vành kia tránh ra, một vị công tử áo trắng nhẹ nhàng tiến về phía trước: "Nếu như ta không nhìn lầm, hai vị là người của Hà Đông Tiết Độ Sứ - Lưu Mân. Mà chiếc xe ngựa này, bốn góc treo chuông lắc hiển nhiên là nữ quyến quan gia dùng. Hình như ta không có nghe nói Lưu Mân ở Nghiệp Đô này có lưu nữ quyến thì phải? Ta cũng rất muốn biết đây là xe ngựa nhà ai?"

"Ngươi. . . Mạnh Linh Quân!" Hai người kia choáng váng, cực kỳ hoảng sợ.

Vi Nhiễm trong xe ngựa cũng trừng mắt, giơ tay che miệng, thân thể dường như không khống chế nổi phát run. Tại sao y lại ở chỗ này? ! Cách tấm rèm, giọng nói của Mạnh Linh Quân nhẹ nhàng truyền đến như tiếng nước chảy, giống như dây thừng quấn chặt lấy nàng, mở ra ký ức đã được khép lại. Những thứ ngọt ngào kia, bây giờ lại là quá khứ đau khổ, ùn ùn kéo đến khoét sâu vào tim nàng. Người này từng là tất cả vui vẻ khi nàng còn bé, cũng là ấm áp mà cả đời này nàng cũng không thể tới gần được nữa.

Bây giờ nàng như thế này, làm sao còn có thể gặp y chứ? Cho dù gặp được thì có thể thế nào? Chung quy bọn họ đã bỏ lỡ nhau rồi.

Người trên xe ngựa nói: "Ngươi là Tương Vương Hậu Thục chạy đến Đại Hán để làm cái gì? Vậy mà ngươi không sợ bị người khác phát hiện!"

Qủa thật là Mạnh Linh Quân lén lút nhập Hán, vốn không nên xảy ra sự cố, nhưng y vừa khéo nhận ra hai người này là thuộc hạ của Lưu Mân, liền nhịn không được ra tay ngăn lại. Năm đó Lưu Mân vốn là khách ở Thục quốc, bỗng nhiên không từ mà biệt. Về sau Thích Sứ Linh châu báo cáo cho y, nói ngoài thành phát hiện một chiếc xe ngựa, bên trong có xác của một nữ nhân bị đốt cháy khét. Nhưng mà y chưa kịp tra ra thân phận thi thể nữ nhân kia nữ thì Tiêu Đạc đã dẫn quân đến, lấy khí thế như chẻ tre mạnh mẽ tiến công hai châu Diêm Linh, gϊếŧ mấy ngàn Thục binh.

Mấy năm nay, Mạnh Linh Quân vẫn nghĩ không thông, làm sao Chu Gia Huệ đang êm đẹp lại chết tại Thục quốc? Nguyên nhân cái chết còn hết sức kỳ lạ. Nhưng tra tới tra lui đều tra không ra hung thủ, đáng ngờ nhất chính là Lưu Mân đến rồi lại đi kia. Mạnh Linh Quân phái người âm thầm điều tra ông ta, biết ông ta háo sắc thành tính, có thói quen thu nạp mỹ nhân. Nhưng trừ cái đó ra cũng không có đầu mối nào dư thừa cả.

Bởi vậy ở Nghiệp Đô vừa nhìn thấy thuộc hạ của Lưu Mân, y tự nhiên nảy sinh cảnh giác.

Mạnh Linh Quân nhàn nhạt trả lời: "Các ngươi cũng giống ta, thân phận đặc biệt, ta không động thủ. Nói thế nào ta cũng là hoàng tử một nước, nếu như Hán đế và Tiêu gia phát hiện ta cũng sẽ không làm gì được ta. Nhưng quan hệ giữa Tiết soái các ngươi và Hán đế vốn rất căng thẳng, lại tự dưng chạy đến địa bàn Tiêu gia làm mấy việc sợ người khác trông thấy, chắc hẳn không sợ Thiên Hùng quân báo thù?"

Hai người kia nghe vậy không khỏi run lên một cái. Nếu như bị Tiêu Đạc biết hôm nay bọn họ làm những chuyện như vậy, chỉ sợ mười cái mạng chết cũng không dủ. Nhưng Lưu Mân đã ra lệnh, bọn họ sao dám không theo chứ? Cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.

"Thấy các ngươi cũng là làm việc cho người khác, để xe ngựa và người ở lại, ta tha cho các ngươi một con đường sống, đi đi." Mạnh Linh Quân giơ tay lên nói.

Hai người kia liếc nhìn nhau một cái, nhảy xuống xe ngựa, bái Mạnh Linh Quân một cái, chật vật chạy xa. Bọn họ còn tưởng rằng hôm nay mình lành ít dữ nhiều, dù sao đυ.ng vào Thiếu chủ Hậu Thục không được cho phép đã lén tiến vào Hán cảnh, là một chuyện không nhỏ. Không nghĩ tới Mạnh Linh Quân khoan dung nhân hậu đúng như lời đồn, cũng không lấy tính mạng của bọn họ, trái lại còn thả bọn họ đi.

Mạnh Linh Quân đi đến bên cạnh xe ngựa, khách khí nói: "Phu nhân hoảng sợ rồi, bây giờ đã không có chuyện gì."

Vi Nhiễm tựa ở trên đầu vai Dương Nguyệt, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện. Chỉ cần nàng nói một tiếng, tất nhiên Mạnh Linh Quân sẽ nhận ra. Từng ấy thời gian sớm chiều chung đυ.ng là ký ức chung của bọn họ. Nàng không thể nào quên được, nhất định y cũng như vậy. Nhưng bọn họ không thể gặp lại. Chỉ mới nghe được giọng nói của y, lý trí nàng đã tan vỡ, không thể tưởng tượng khi gặp mặt sẽ là tình cảnh gì.

Dương Nguyệt ôm nàng, biết nàng khó xử, cố ý trầm giọng xuống nói: "Đa tạ công tử cứu giúp. Bởi vì thϊếp thân nhiễm bệnh, không thể lộ diện cảm ơn, mong rằng công tử thứ lỗi. Có thể lại làm phiền công tử phái người đưa thϊếp thân về phủ được không?"

"Đương nhiên." Mạnh Linh Quân không phát hiện khác thường, chỉ một tên hộ vệ, dặn dò hai câu sau đó cất bước rời đi.

Xe ngựa lại chuyển động một lần nữa, Vi Nhiễm đột nhiên quay người, từ trên cửa sổ xe thò đầu ra một chút, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia dần dần đi xa, nước mắt tràn mi. Hứa hẹn năm đó của y, nàng vẫn lặng lẽ giấu trong đáy lòng. Nàng tin rằng, y không phải cố ý thất ước. Bất kể y là đầu gỗ ngốc nghếch hay là Tương Vương Thục quốc, đều từng nam nhân nàng cảm mến mong đợi, vì y mà động lòng, đến bây giờ ký ức vẫn chưa phai. Nhưng chuyện đến nước này, bọn họ cũng không thể quay đầu lại.

Mạnh Linh Quân cảm giác được dường như phía sau có người đang nhìn mình, đột nhiên dừng bước lại, nhịn không được quay đầu nhìn lại phía sau.

Chiếc xe ngựa kia đã chạy tới cuối con phố dài, thu nhỏ thành một cái chấm màu xám xanh, trong không khí còn lưu lại hương hoa quế thoang thoảng. Nhiễm Nhiễm cũng thích mùi này, vào độ thu vàng còn thích lôi kéo y đi hái hoa quế. Dáng người nàng nhỏ nhắn nên hái không tới, nhưng lại lười đi lấy thang, thấy thế y bèn ôm nàng lên, vậy mà nàng còn không đàng hoàng, hai người ngã thành một đống. . . Trong lòng của y dâng lên chút cảm giác khác thường. Giọng nói vừa rồi của phụ nhân kia hình như có mấy phần quen thuộc.

Lúc này, Cao Sĩ Do thở hồng hộc chạy về đến: "Điện. . . Công tử, tìm được rồi. Đại Tế Ti nói nhà thuốc đó ở ngay đầu kia! Nhất định chúng ta có thể thăm dò được tin tức của Vu nữ."

"Ngươi nhanh chóng dẫn ta đi!" Mạnh Linh Quân vui mừng nói.

***

Đại Châu đã mấy ngày liên tiếp gặp mưa to, trên mặt đất lầy lội khó đi. Sau khi Tiêu Đạc dẫn quân dựng trại đóng quân tạm thời xong, bởi vì chịu ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt nên vẫn chưa chính thức giao chiến với Đô Mạc.

Trái lại Thích Sứ Đại Châu và Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ mỗi ngày đều chạy tới thông báo tình hình quân đội Khiết Đan ở ngoài thành.

Trước khi Tiêu Đạc đến, Đô Mạc phát động công thành vài lần nhưng đều bị quân dân trong thành liều chết chống cự, ngăn cản quay trở về. Tiêu Đạc vừa dẫn quân đến, toàn bộ thành trì đều sục sôi, mọi người giống như đã thấy ánh rạng đông của thắng lợi, tinh thần của chúng binh sĩ cực kỳ phấn chấn.

Tiêu Đạc ở trong soái trướng xem sổ sách, dùng Sa Đồ phân tích kế hoạch tác chiến. Đô Mạc cử hai mươi lăm vạn binh, bọn họ chỉ có mười lăm vạn người, về mặt nhân số không chiếm ưu thế, hơn nữa kỵ binh Khiết Đan đông đảo, hết sức dũng mãnh, tác chiến trên bình nguyên đối với quân Hán là vô cùng bất lợi.

Chúng tướng sĩ mồm năm miệng mười bàn bạc đối sách, có người bởi vì ăn đủ đau của kỵ binh Khiết Đan thậm chí đề nghị vứt bỏ Đại châu lui về trấn giữ ở phía sau khiến lòng quân trong trướng dao động. Tiêu Đạc nghe vậy, cao giọng trách mắng: "Lúc trước Hậu Đường Trang Tông lấy ba ngàn kỵ binh đối đầu với mấy vạn thiết kỵ Khiết Đan, vẫn đánh bọn chúng tơi bời, hoảng sợ tháo chạy về phương Bắc như thường. Bây giờ chúng ta có mười lăm vạn binh, Khiết Đan hai mươi lăm vạn làm sao phải sợ hãi? Ai dám nói lui về phía sau nữa, nhiễu loạn lòng quân, ta nhất định sẽ chém chết trước khi ra trận!"

Nghe vậy toàn thân tướng lĩnh khẽ run rẩy, quỳ trên mặt đất, không dám nói thêm nữa.

Tiêu Đạc ngồi trên chủ tọa, nói với hai bên: "Trận chiến này cũng không khó đánh, chỉ cần dẫn chủ lực Khiết Đan vào trong sơn cốc, ra lệnh binh sĩ đốn củi rào lại, vứt bỏ dọc đường, xáo trộn thế công của kỵ binh bọn chúng là đủ. Một khi kỵ binh đánh mất tác dụng, Khiết Đan tựa như bị hổ mất răng, để cho chúng ta ra sức mà đánh."

Ngụy Tự bái nói: "Quân sử, thuộc hạ nguyện làm tiên phong, dẫn chủ lực Khiết Đan tiến vào trong sơn cốc!"

"Không vội. Chúng ta còn cần phải chờ cơ hội tốt." Tiêu Đạc giơ tay lên nói: "Các tướng sĩ vừa tiến vào Bắc cảnh, lại gặp mưa to mấy ngày liền, sợ rằng sẽ không quen khí hậu. Ngươi sai quân y mang cỏ râu rồng tới giã nát rồi hằng ngày bỏ vào trong cháo."

"Rõ!" Ngụy Tự vừa muốn ra ngoài, một binh sĩ vội vàng chạy vào: "Quân. . . !" Hắn vừa hô chữ đầu tiên, Tiêu Đạc đã giành nói trước: "Bàn bạc nửa ngày, các ngươi cũng mệt mỏi cả rồi, trước tiên nên tự mình đi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai bàn lại bàn tiếp."

"Vâng." Các tướng lĩnh nhanh chân rời khỏi trước, chỉ còn lại hai tên thân tín Ngụy Tự và Chương Đức Uy còn ở trong trướng.

Tiêu Đạc đứng dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?"

"Quân sử, không xong rồi. Vừa rồi tiểu nhân phụng mệnh quân y đi lấy cỏ râu rồng, thế nhưng khi mở bao tải ra mới phát hiện tất cả thảo dược bên trong đều bị nhiễm nấm mốc! Cái này. . . Phải làm sao mới ổn đây? !" Binh sĩ dâng nắm lấy cỏ râu rồng trong tay lên cho Tiêu Đạc xem.

Ba người trong trướng cũng thay đổi sắc mặt, Tiêu Đạc cầm một nắm cỏ râu rồng lên quan sát, chỉ thấy cây cỏ khô héo, mặt trên còn có vật thể có hình dáng lông tơ màu trắng. Ngụy Tự sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, vẻ mặt Chương Đức Uy thì nặng nề, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Tiêu Đạc nhắm hai mắt lại, thì ra Lý Tịch đào cái hố ở đây để chờ hắn. Hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói với binh sĩ: "Phong tỏa tin tức, không cho phép tiết lộ. Ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng." Binh sĩ khúm núm rời khỏi trướng.

Tiêu Đạc đi đến phía sau thư án, vung bút thành văn: "Tốc hành cưỡi ngựa về Nghiệp Đô truyền thư, lệnh Lý Diên Tư lập tức nghĩ biện pháp vận chuyển cỏ râu rồng tới nữa."

Chương Đức Uy nặng nề nói: "Quân sử, thư truyền về Nghiệp Đô cần có thời gian, vả lại trước khi rời đi, Văn Bác đã nói những thứ cỏ râu rồng này đã lấy hết toàn bộ của Nghiệp Đô rồi!"

"Vậy cũng phải nghĩ biện pháp!" Tiêu Đạc quát. Hắn vô lực tựa lưng ngửa đầu vào ghế ngồi, đưa tay đè trán: "Các ngươi cũng đi xuống hết đi. Để cho ta suy nghĩ thật kỹ một chút."

Ngụy Tự và Chương Đức Uy nhìn nhau một cái, cáo lui ra ngoài.

Tiêu Đạc tâm phiền ý loạn, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cỏ cây ở trên cổ tay, mở mắt nhìn chằm chằm kết cỏ vong ưu kia, từ từ bình tĩnh trở lại. Không được, lúc này, hắn tuyệt đối không thể rối, nhất định phải ổn định tinh thần. Sẽ có biện pháp, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp! Nghiệp Đô không có cỏ râu rồng, vậy thì xin viện trợ từ nơi khác. . . Mặc dù cỏ râu rồng trồng nhiều ở Tây Nam nhưng mà phương Bắc cũng có nơi khác trồng nó. Đột nhiên hắn đứng lên đi về phía địa đồ.

"Quân sử, có người cầu kiến." Binh sĩ ở ngoài trướng nói vào.

"Không gặp! Dặn dò, ta phải suy nghĩ công việc, ai cũng không gặp!" Tiêu Đạc cũng không quay đầu đáp, tiếp tục nhìn chằm chằm địa đồ. Thái Nguyên là địa bàn Lưu Mân, nhờ ông ta giúp đỡ tất nhiên không được, hướng đông. . . Là địa bàn Dương Thủ Trinh nhưng mà Thanh Châu. . . !

Bỗng nhiên, hắn cảm giác được có người ở sau lưng tới gần, còn chưa kịp quay đầu, eo đã bị người khác đột ngột ôm lấy. Thân thể mềm mại kề sát sau lưng hắn, giọng nói xa lạ mà quen thuộc kia lại vang lên: "Mậu Tiên, ta phụng mệnh của phụ thân đưa cỏ râu rồng tới cho chàng."