Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 28: : Mũi Nhọn

Bọn thị nữ đều bị Tiêu Đạc đuổi ra ngoài, chỉ có thể cầm lấy quần áo ẩm ướt mà suy nghĩ hành động.

Trong phòng đặt một cái lò bắt lửa, phía trên ghế con bên cạnh giường có để chậu đồng đựng nước nóng.

Vừa rồi đại phu đến khám bệnh cho nàng uống canh gừng, nói không lâu nữa sẽ tỉnh lại. Cũng may thân thể nàng vốn đã tốt, chỉ bị lạnh một chút chứ không có gì đáng ngại.

Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, trước tiên lau rửa thân thể nàng một lần, sau đó dùng khăn vải cẩn thận lau khô tóc cho nàng. Tóc của nàng bị hắn vò rối bù xù như một đống cỏ. Nhưng may mắn khí sắc trên mặt đã khôi phục được chút ít.

Vi Nhiễm lầm bầm một tiếng, tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Đạc gần trong gang tấc, chỉ có điều sắc mặt rất đáng sợ.

"Phu quân?" Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Tiêu Đạc dừng tay lại, lẳng lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên đưa tay ôm lấy sau gáy nàng, tiện thể hôn xuống. Tác dụng của dược kia còn chưa biến mất hoàn toàn, hiện tại hắn vẫn cực kỳ khổ sở.

Vi Nhiễm sửng sốt, chỉ cảm thấy thân thể của hắn nóng hổi giống như than đỏ, muốn phỏng cả người. Giờ phút này nàng vừa khéo sợ lạnh nên không bài xích hắn.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ hôn một cái mà thôi, ai ngờ hắn lại dùng sức mυ"ŧ lấy đôi môi của nàng, trên môi vừa tê dại lại vừa nóng, tay cũng túm lấy vật trước ngực nàng. Nàng nhịn không được mở to miệng hít thở nhưng đầu lưỡi lập tức bị hắn ngậm lấy, không cho nàng cơ hội để thở dốc.

Người này luôn cường thế như vậy, tất cả mọi thứ trong chuyện hoan ái ngươi tới ta đi hắn đều muốn nắm quyền chủ động. Nàng bị hắn đè xuống giường, mỗi một chỗ trên người đều bị hắn gặm nhấm, trước ngực cảm thấy hơi đau. Dường như hắn rất gấp gáp khi nàng còn chưa hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng thì hắn đã xông vào, cảm giác khó chịu mãnh liệt làm cho toàn thân nàng cứng ngắc. Hắn lại có chút thô lỗ, không dịu dàng giống như đêm qua.

Tay Vi Nhiễm nắm chặt đệm giường dưới thân, chịu đựng đau đớn như xé rách kia, nhưng vẫn không nhịn được kêu thành tiếng.

Tiêu Đạc cố gắng thử một chút, vẫn không thể thành công. Hắn tức hổn hển lui ra ngoài, cuộn tròn thân thể ở chân giường. Rốt cuộc Vi Nhiễm nhận ra được hắn không bình thường, bò qua kéo cánh tay của hắn: "Phu quân, chàng sao vậy?"

"Trịnh Lục Kiều bỏ thuốc ta." Tiêu Đạc gần như cắn răng nghiến lợi nói.

Hả, nàng quên mất chuyện này. Xem ra Trịnh tiểu thư kia quả thực đã bỏ thuốc hắn nhưng không được thuận lợi.

Vi Nhiễm thấy Tiêu Đạc mồ hôi đầm đìa, cả người nổi gân xanh, biết hắn nhịn chắc chắn rất khó chịu. Thân thể của nàng còn không chịu nổi hắn, hắn cũng không có ép buộc. Nội tâm của nàng đấu tranh một hồi, rốt cục khẽ cắn môi, khó khăn vươn tay ra: "Ta... Ta có thể giúp chàng."

Kết quả cuối cùng là Vi Nhiễm sử dụng cả tay lẫn miệng giúp hắn, mới hoàn toàn cứu nơi nào đó của nam nhân từ trong khổ nạn.

Sau khi xong việc, Tiêu Đạc sợ Vi Nhiễm thẹn thùng, bèn giả vờ ngủ. Đúng thật Vi Nhiễm rất mệt mỏi, dán sát vào người hắn ngủ rất sâu. Đợi hô hấp của nàng bình thản, Tiêu Đạc mới mở to mắt, cúi đầu nhìn nàng. Lớp mồ hôi mỏng còn chưa khô, miệng nhỏ hơi sưng, tư vị mất hồn vừa nãy xông lên đầu, hắn nhịn không được đến gần hôn lên môi nàng một cái, đáy lòng sinh ra vô vàn nhu tình.

Mặc dù tác dụng của thuốc kia rất mạnh, hắn đυ.ng phải thân thể nàng thì có phần mất khống chế nhưng cũng không đến mức không giao hoan không thể giải quyết được tình trạng, ráng chịu đựng một hồi sẽ tốt hơn. Nhưng nàng lại cho hắn bất ngờ ngoài ý muốn. Tiêu Đạc đắc ý nhếch miệng cười, nhẹ nhàng vuốt ve trán của Vi Nhiễm, vật nhỏ này cuối cùng cũng biết đau lòng hắn.

Bên ngoài mưa to như không muốn ngừng, chỉ có âm thanh giọt nước đứt quãng. Hai cha con Trịnh gia còn chưa xử trí, ngựa cũng chưa chọn được.

Tiêu Đạc cầm bàn tay Vi Nhiễm đang để trên lưng hắn nhẹ nhàng đặt xuống, bỏ vào trong chăn, sau đó đứng dậy đi mặc quần áo.

Ngụy Tự vẫn một thân ướt nhẹp, nước trên người chảy lách tách, quỳ gối ngoài cửa thỉnh tội, Lý Diên Tư và Chương Đức Uy đứng sau lưng hắn. Tiêu Đạc đi ra, trở tay đóng cửa kín cửa, sau đó dặn dò bọn thị nữ ở bên ngoài chờ đợi, trừ phi Vi Nhiễm cho gọi, nếu không không được phép đi vào quấy rầy.

Ngụy Tự sốt ruột hỏi thăm: "Quân sử, phu nhân có khỏe không ạ?"

"Tỉnh rồi. Không có chuyện gì." Tiêu Đạc lời ít mà ý nhiều.

"Quân sử, là thuộc hạ thất trách khiến phu nhân gặp nạn. Thuộc hạ cam nguyện chịu phạt." Ngụy Tự nằm rạp trên mặt đất.

Tiêu Đạc chắp tay đi về phía trước, thản nhiên nói: "Trước mắt đi thay y phục sạch sẽ đi, sau khi trở về tự đi lĩnh mười quân trượng."

Hình phạt này rất nhẹ, đối với Ngụy Tự mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Lý Diên Tư đi theo Tiêu Đạc, mới đi được hai bước thì xoay người lại phía sau thấy Chương Đức Uy còn đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía phòng Vi Nhiễm, hắn bèn gọi một tiếng, lúc này Chương Đức Uy mới đuổi theo.

"Trấn Viễn, sao ngươi là lạ vậy?" Lý Diên Tư hỏi.

Chương Đức Uy lắc đầu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Phải không? Chỉ mong là hắn nhạy cảm.

...

"Cha, làm sao bây giờ, Quân sử ngài ấy nhất định sẽ gϊếŧ con!" Lục Kiều ngồi xổm trên mặt đất, nắm lấy cánh tay Trịnh Ung, khóc nức nở nói.

"Có cha ở đây, nhất định cha sẽ nghĩ cách bảo vệ con!" Trịnh Ung vỗ lưng của nàng ta kiên định nói.

La Vân Anh đã đi thay quần áo khác, đang ngồi bên cạnh Đồ Lặc. Đồ Lặc nói: "Chúc mừng La trường chủ. Ngươi cứu được tính mệnh của phu nhân mà Quân sử rất coi trọng ân cứu mạng này, lần buôn bán lớn này đoán chừng không phải ngươi thì còn ai."

La Vân Anh lạnh nhạt nói: "Mua chiến mã không giống trò hề. Liên quan đến tính mạng các tướng sĩ và thắng thua của chiến sự, quan trọng phải nhìn chất lượng ngựa, Quân sử sẽ không tùy tiện như vậy."

Đồ Lặc sờ râu như có điều suy nghĩ: "Không đún. Không phải ta nghe nói chuyện tốt gần đây của ngươi và tên Nhị công tử Tiêu gia kia... Quân sử đối với người nhà mình tóm lại không giống nhau đây mà?"

"Nói linh tinh." La Vân Anh cắt lời Đồ Lặc, không muốn nói nữa.

Đồ Lặc bẽ mặt, tự mình bưng ly rượu trên bàn lên nhấp một hớp. Lần này, hắn ta tới vốn cũng không hy vọng có thể được chọn. Chẳng qua xưa nay ngưỡng mộ phong thái của Tiêu Đạc nên muốn thấy người thật một lần. Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành cũng không có gì tiếc nuối, không chọn hắn ta cũng không sao. Tóm lại công việc buôn bán chuồng ngựa nhà hắn ta thịnh vượng, không đến mức kinh doanh không được.

Lần này Trịnh gia dám bí quá hóa liều, phần lớn là do bọn họ kinh doanh không tốt. Theo lý thuyết, chuồng ngựa Trịnh gia cũng đã truyền mấy đời, ngoài mặt vẫn là chuồng ngựa lớn nhất vùng này, nhưng bởi vì Trịnh Ung ham mê hưởng lạc, bỏ bê kinh doanh, dẫn đến nhập không đủ xuất, đã bán mất không ít sản nghiệp tổ tiên để lại. Nếu như lần này không buôn bán được với Tiêu Đạc thì Trịnh gia rất có thể không cứu nổi nữa. Nhưng lá gan của Trịnh Ung cũng quá lớn, Tiêu Đạc là ai kia chứ? Chúa tể một phương, mặc sức hoành hành đều ở một lời nói của hắn. Dám làm thần trí hắn lung lạc quả thực là chán sống rồi.

Đồ Lặc đang nghĩ ngợi thì đám người Tiêu Đạc đã tiến đến, đám người trong nội đường liền vội vàng hành lễ.

Tiêu Đạc đi đến chỗ cao nhất ngồi xuống, phất tay ra lệnh cho mọi người, chỉ có hai cha con Trịnh gia còn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất. Tiêu Đạc không nói lời nào, Trịnh Ung như quỳ ở trên bàn chông, rốt cục chịu không nổi nữa, bò về trước hai bước nói: "Quân sử! Tiểu nhân biết tin tức liên quan đến Chu nhị tiểu thư, nếu tiểu nhân nói ra, Quân sử có thể bỏ qua tính mạng hai cha con ta được không?"

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao. Ai cũng biết, Chu gia Nhị tiểu thư chính là đầu trái tim của Tiêu Đạc. Tiêu Đạc đã tìm nàng ta bao nhiêu năm? Nếu như Trịnh Ung thật sự có thể nói ra chuyện này, sau này đừng nói tội chết có thể miễn, có lẽ tội sống cũng có thể thoát.

"Nói một chút." Tiêu Đạc bình tĩnh mở miệng.

Trịnh Ung cho rằng có hi vọng, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư nàng không ở đất Hán, nàng đang ở Tây Vực!"

"Làm thế nào mà ngươi biết?"

"Mấy ngày trước có người tìm đến, nói là Nhị tiểu thư đang ở Tây Vực tìm kiếm một con ngựa hiền lành muốn tặng cho Quân sử. Nhưng Quân sử đã thành hôn, lấy danh nghĩa của nàng thì không ổn cho lắm, nên ủy thác tiểu nhân dâng lên vào thích hợp thời điểm. Bây giờ con ngựa kia đang ở bên trong chuồng ngựa, Quân sử có muốn nhìn không?"

Lý Diên Tư ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Đạc, vẻ mặt hắn ảm đạm khó hiểu, thực sự đoán không được.

Ngụy Tự nhíu mày. Người bên ngoài có lẽ nhìn không ra, hắn đi theo bên người Tiêu Đạc cả ngày, biết Tiêu Đạc đối xử với Vi Nhiễm thật sự rất khác biệt. Chỉ dựa vào buổi sáng Vi Nhiễm bỏng tay mà nói, loại thần sắc lo lắng khẩn trương đó trước kia chưa từng xuất hiện trên mặt Tiêu Đạc. Vả lại, mặc dù Tiêu Đạc gϊếŧ người không chớp mắt nhưng cũng sẽ không ra tay với nữ nhân. Vừa mới biết Trịnh Lục Kiều có thể làm hại Vi Nhiễm đã lập tức rút kiếm muốn gϊếŧ nàng, đây cũng là lần đầu tiên.

Trước kia, dù sao Ngụy Tự vẫn ngóng trông Chu Gia Mẫn có thể trở về, thành toàn cho Tiêu Đạc, đừng để hắn đến già vẫn một mình cô đơn lẻ loi. Nhưng từ sau khi Vi Nhiễm đến bên Tiêu Đạc, mắt thấy hai người càng ngày càng tốt, Ngụy Tự cũng không hi vọng Chu Gia Mẫn trở về.

Năm đó nàng ta biết rõ tình cảm của Tiêu Đạc mà vẫn dứt khoát tuyệt tình rời đi. Lúc Tiêu Đạc lưng mang tiếng xấu, gặp đủ loại khó khăn, nhưng nàng ta cũng không chịu trở về. Bây giờ thì tốt rồi, Tiêu Đạc đã vượt qua cửa ải khó khăn, cưới kiều thê, lúc này nàng ta lại không cam lòng?

La Vân Anh cảm thấy trong phòng buồn bực, thừa dịp không ai chú ý đứng dậy đi ra ngoài. Nam nhân luôn luôn như thế, nhìn trong chén đã nghĩ đến trong nồi, xưa nay không biết thỏa mãn. Chỉ thương cô gái kia, trông còn rất trẻ, nếu biết trượng phu thương nhớ người cũ thì có đau lòng hay không?

Nàng ấy vừa nghĩ ngợi vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy cạnh cửa có một cái bóng sốt ruột rụt trở về thì không khỏi liếc mắt thấy là Vi Nhiễm. La Vân Anh liền giật mình, vừa muốn đưa tay hành lễ thì Vi Nhiễm đã khoát tay ngăn cản nàng ấy, ra hiệu nàng ấy đi xa chút rồi nói.

Chờ cách nhà chính có một đoạn La Vân Anh mới hỏi: "Phu nhân không có chuyện gì chứ?"

Vi Nhiễm vừa mới tỉnh lại, tìm thị nữ dẫn đường đi vệ sinh. Không nghĩ tới nàng đi vệ sinh xong, thị nữ kia lại đi đâu mất. Nàng đi lung tung thì đã đến chỗ nhà chính này, nghe được bên trong nói chuyện.

"Không sao. Còn chưa cảm ơn La tỷ tỷ đã cứu giúp." Vi Nhiễm cười nói: "La tỷ tỷ, ta có thể gọi tỷ như vậy không?"

La Vân Anh cũng không quen thân thiết với người khác, nhưng nàng ấy lại không ghét Vi Nhiễm, thậm chí còn có mấy phần đồng cảm, gật đầu nói: "Phu nhân thích thì cứ gọi như vậy đi."

"Vậy tỷ tỷ cũng đừng gọi ta phu nhân, gọi tên muội là được rồi. Muội mới tới Nghiệp Đô, không có người bằng hữu nào. Nếu tỷ tỷ không chê, chúng ta có thể kết giao bằng hữu." Vi Nhiễm thân thiện nói.

Tính cách La Vân Anh luôn lãnh đạm, bày ra vẻ người lạ chớ gần, vì thế có rất ít người thích nàng ấy. Cộng thêm nàng ấy là quả phụ cho nên người xung quanh đều xem thường nàng ấy, cũng không có người bằng hữu nào. Nàng ấy làm việc luôn luôn bằng tấm lòng, cứu được Vi Nhiễm chẳng qua là chuyện tình cờ, thật sự cũng không nghĩ đến nhờ vào đó mà kết giao.

Lúc này có rất nhiều người từ nhà chính bên kia đi ra, hình như chủ yếu là Trịnh Ung dẫn Tiêu Đạc đi xem ngựa. Vi Nhiễm cũng muốn biết ngựa Chu Gia Mẫn chọn cho Tiêu Đạc rốt cuộc như thế nào, thế là hỏi La Vân Anh: "La tỷ tỷ có thể mang muội cùng đi xem được không?"

La Vân Anh không thể tin mà nhìn nàng: "Vừa rồi không phải là muội đã nghe được... Không ngại sao?"

Vi Nhiễm cười lắc đầu: "Muội lấy thân phận nữ nhi Ngụy quốc công gả đến, trên danh nghĩa muội xem nàng ta là Nhị tỷ. Hơn nữa, trước khi gả đến, muội đã biết chuyện của bọn họ rồi, đương nhiên sẽ không để ý. Sớm muộn gì cũng phải trả Quân sử cho nàng ta."

La Vân Anh nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Vi Nhiễm, đột nhiên cảm giác được có chút châm chọc. Trước đó nàng ấy còn đồng cảm với Vi Nhiễm, bây giờ lại vạn phần đồng tình Tiêu Đạc. Nếu như vị Tiêu Quân sử cao cao tại thượng kia biết trong suy nghĩ của thê tử của mình là như thế này, bất cứ khi nào cũng chuẩn bị nhường vị trí thê tử mà ra đi thì không biết sẽ cảm thấy như thế nào?