Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 4

Trên sân lớn trước miếu Vu Thần, nhóm người tộc Cửu Lê bị binh lính Đông Hán xô đẩy đến tận đây, có lời oán thán. Giờ phút này, trên mặt mọi người đều mang vẻ nhập nhèm buồn ngủ và cơn tức giận nhẫn nhịn không bùng phát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Vi Khôn đứng trong đám người phía trước nhất, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Hắn mới vừa về tới nhà, chỉ nghe thấy bên điện Vu Thần có người gọi, mà sau đó mấy người lính, “mời” cả nhà hắn tới đây.

Trâu thị kéo cánh tay của trượng phu, hơi có chút kinh hoảng cúi đầu. Tuổi tác của bà ta đã không nhỏ, lại được bảo dưỡng kỹ càng, từ bên mặt nhìn qua tựa như một cô nương, chỉ là ngũ quan cũng không xuất chúng. Vi Khôn tựa như trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta, nói một tiếng: "Đừng sợ."

Vương Phần chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn đi tới. Mặc dù trên mặt ông ta cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nụ cười kia âm trầm.

Ánh mắt của hắn ở sân lớn trước điện đi tuần tra một lần, ngạo mạn nói: "Ta nghe nói, Vu Nữ các ngươi tuyển ra đã chạy. Đại tù trưởng, Cửu Lê các ngươi cũng không muốn cùng Đại Hán ta kết thông gia, đúng không?"

Câu nói này làm đám người dường như sôi trào. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vi Khôn, ngay cả Trâu thị cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhiễm nàng. . ."

Vi Khôn lắc đầu ra hiệu bà ta không cần nói, sau đó nói với Vương Phần: "Cửu Lê chắc chắn sẽ cử ra Vu Nữ hoàn thành hôn lễ."

Vương Phần bật cười một tiếng: "Vi Khôn, người đã chạy rồi, ngươi muốn bắt ai ra để liên hôn? Tộc Cửu Lê các người không phải coi trọng nhất tín ngưỡng sao? Nữ nhi của ngươi là do đại thần Xi Vưu chọn, nghi thức ta cũng nhìn, hiện giờ ngươi nói với ta muốn đổi người!"

Vi Khôn trầm mặc không nói. Ông mơ hồ có cảm giác lần này Vương Phần rõ ràng chính là hướng về phía Vi Nhiễm, giờ phút này nhìn biểu hiện của Vương Phần, càng kiểm chứng cho ý nghĩ của ông.

"Đại tù trưởng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ngài phải cho mọi người một câu trả lời hợp lý."

"Đúng vậy, người đang êm đẹp nhốt ở trong hầm rượu, làm sao bỗng nhiên không thấy?"

Tộc nhân mồm năm miệng mười dò hỏi.

Đứng ở trong đám người, Vương Tiếp nhịn không được, lớn tiếng nói ra: "Người là ta thả! Yêu Yêu tỷ vốn là thay tỷ tỷ của ta đi rút thăm, ta không đành lòng nhìn tỷ ấy gả cho người mình không thích! Các ngươi muốn hỏi tội thì cứ việc hỏi ta đây này!"

"Tiếp nhi, lui ra!" Vi Khôn quát.

"Đại tù trưởng!" Vương Tiếp còn muốn nói tiếp, bị ánh mắt Vi Khôn ép buộc từ bỏ. Hắn và Vương Tường là hai đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, Vi Khôn chăm sóc tỷ đệ bọn họ rất tốt. Vương Tiếp luôn kính Vi Khôn như cha.

Vương Phần phất tay kêu lên: "Được rồi, đừng cãi cọ nữa! Ta chỉ cần Vi Nhiễm, khuyên các ngươi ngoan ngoãn giao người ra, nếu không ta sẽ không khách khí!"

Lời nói ông ta vừa dứt, đám binh sĩ Đông Hán lập tức đồng loạt rút kiếm ra. Tiếng kim loại từ binh khí phát ra đến chói tai, dường như phá vỡ yên tĩnh ban đêm của tòa sơn trại cổ kính, tất cả người dân Tộc Cửu Lê đều run lên. Bọn họ ở ẩn nhiều năm, trải qua cuộc sống ngoại đào nguyên, chưa từng thấy qua cảnh như vậy, không khỏi sinh lòng sợ hãi.

"Phu quân, ngài cũng biết Tiểu Nhiễm đi đâu đúng không? Ngài hãy nói cho bọn họ đi." Trâu thị nhẹ lay động cánh tay Vi Khôn, thấp giọng cầu khẩn nói.

Vi Khôn không đành lòng liên lụy người trong tộc, tiến lên nói với Vương Phần: "Là ta thất trách, không liên quan gì đến bọn họ. Nếu đại nhân muốn ăn nói, cứ việc lấy cái mạng này của ta cầm đi."

"Đại tù trưởng!" Đám người sau lưng trăm miệng một lời kêu lên, có mấy người trẻ tuổi bồng bột thậm chí kích động xông về phía trước một chút.

Vi Khôn đưa tay ngăn bọn họ lại, ánh mắt thong dong mà kiên định. Trâu thị nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt của Vi Khôn, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quyền. Bà ta không nghĩ tới Vi Khôn vì bảo vệ Vi Nhiễm, mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần. Ông đem chính thê tử của mình đặt ở chỗ nào?

"Người là ta thả, các ngươi không nên làm khó cha ta và những người khác!"

Thời điểm hai bên giằng co không ổn, một giọng nói vang dội từ bóng tối truyền đến. Vi Mậu chậm rãi đi đến sân lớn, đứng ở trước mặt Vương Phần. Binh sĩ Đông Hán lập tức xông lên, vây quanh hắn.

Vi Hân vô thức nhúc nhích, bị Trâu thị cưỡng ép đè lại: "Ngươi cũng muốn đi chịu chết hay sao?"

Trâu thị biết, Tiêu Nghị nhìn trúng, căn bản cũng không phải là vì người kia có thể đoán được tương lai như lời đồn. Là vì hắn ta giấu sâu ở trong núi Cửu Lê thứ nào đó. Mà vị trí cụ thể của vật kia, chỉ có các đời đại tù trưởng truyền lại cho đời sau, tuyệt không có người thứ hai biết.

Là huyết mạch thân sinh của đại tù trưởng, Vi Nhiễm cùng Vi Mậu đều có cơ hội trở thành người kế nhiệm. Mà chỉ cần khống chế Vi Nhiễm, hai cha con Vi Mậu và Vi Khôn tự nhiên cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Bởi vậy Vương Phần vừa đến là tỏ rõ muốn Vi Nhiễm, mà Trâu thị cũng vui vẻ đem cái đinh trong mắt này đưa đến Đông Hán.

Bọn họ khá ăn nhịp với nhau.

Không ngờ tới, gần đến lúc đại công cáo thành, vậy mà hai cha con liên hợp đem người thả chạy như thế. Vương Phần tức giận cũng trong dự liệu Trâu thị.

"Các ngươi một người hai người này, đúng là không sợ chết. Nhưng các ngươi đặt mặt mũi Đại Hán ta ở chỗ nào!" Vương Phần lớn tiếng quát lớn. Ông ta đường đường là Lễ Bộ thị lang, được phái tới xử lý việc vô tích sự này, trong lòng vốn đang nén giận. Mà còn ở nơi rừng sâu núi thẳm này, ngay cả ly rượu ngon thức ăn ngon cũng không có, ông ta đã sớm muốn đi trở về. Nào biết được lúc sắp hoàn thành công việc, người lại chạy mất.