Tiểu Mỹ Nhân Nhập Ngũ

Chương 63: Đạo cụ tình thú

Phòng Nguyên Cát lập tức khàn giọng rêи ɾỉ: "Ừm... A..."

Đoàn Khanh Vân thấp giọng chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, cậu thật là phóng đãng!"

Hắn một tay bóp chặt cổ tay sau lưng của Phòng Nguyên Cát, một tay "Đánh" một cái vào mông, cơ thể của Phòng Nguyên Cát lập tức run lên, hậu huyệt phía dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.

Dưới ánh lửa, chất lỏng trong suốt như pha lê vô cùng hấp dẫn.

Bộ phận dưới thân vừa mới bắn ra của Đoàn Khanh Vân lại dựng đứng lên như chày sắt, hắn hận không thể đâm vào tiểu dâʍ đãиɠ trước mặt đến khi cậu ta khóc lóc van xin, lúc này hắn vẫn muốn trừng phạt cậu.

Những đường gân chằng chịt của dươиɠ ѵậŧ cọ vào hoa tâm mềm mại liên tục ra vào, khiến cho Phòng Nguyên Cát toàn thân đỏ bừng, núʍ ѵú non nớt căng tròn như hai quả nho căng mẩy mọng nước.

Phòng Nguyên Cát hô hấp rối loạn, đáy mắt hiện lên một tia ửng hồng, thật giống như trang điểm khiến cho hai má đỏ rực lên, giọng nói mê người câu dẫn: "Đoàn Khanh Vân, sao vậy, cậu không dám làm sao?"

Đoàn Khanh Vân căn bản sẽ không bị mắc lừa, từ khi còn nhỏ, tên nhóc này đã độc mồm độc miệng, nếu cậu không muốn người khác thoải mái thì có thể phun ra mười ngàn câu ép chết người. Từ nhỏ Đoàn Khanh Vân đã chứng kiến Phòng Nguyên Cát khôn lớn, người khác có thể vì câu nói của cậu mà tức giận nhưng hắn thì tuyệt đối không trúng kế.

Đoàn Khanh Vân thoải mái dùng côn ŧᏂịŧ cọ xát vào âʍ ɦộ của cậu nhưng không đi vào giao cấu với cậu.

Lần này Phòng Nguyên Cát cảm thấy toàn thân mồ hôi nóng rực, âʍ ɦộ dưới thân ngứa ngáy trống rỗng, khó chịu đến eo suýt chút nữa cũng mềm nhũn ra.

Hai bên thái dương đổ mồ hôi nóng hổi, miệng càng lúc càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương: "Đoàn Khanh Vân, cậu còn là đàn ông sao? Cậu không thể tự làʍ t̠ìиɦ được à? Hay là cậu thật ra vẫn là trai tân, sợ vừa đi vào sẽ xuất tinh hay sao? Tôi biết một ông lão hành nghề Đông y, tôi có thể giới thiệu cho cậu... A..."

Đoàn Khanh Vân buông cổ tay đang giam giữ cậu ra, Phòng Nguyên Cát mất thăng bằng ngã xuống chiếc áo khoác trải trên mặt đất, cánh tay trắng nõn non nớt của cậu bị chà xát đến trầy xước cả da.

Cánh tay vừa nóng vừa đau, cậu quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, đôi mắt kia đột nhiên mở thành hình tròn.

Chỉ thấy tên kia lấy từ trong túi quần ra một cái trứng rung màu hồng, loại có hai viên trên và dưới!

Phòng Nguyên Cát kinh ngạc vì sao đối phương lại có thứ này trong tay, rõ ràng là quân đội, lại có thể làm ra chuyện thiếu đứng đắn như vậy sao?

Cậu lập tức bò về phía trước nói: "Cậu đang làm cái gì vậy!"

Đoàn Khanh Vân một phát ôm thắt lưng của cậu, dươиɠ ѵậŧ dưới thân còn ở trên miệng huyệt nữ giới kia, bắt chước giọng điệu của Phòng Nguyên Cát nói: "Không phải cậu nói những thứ rác rưởi này hay sao, nếu như không sợ thì mau đến đây!"

Phòng Nguyên Cát cảm thán, không ngờ có một ngày cậu lại bị chính câu nói của mình phản lại, hóa ra là loại cảm giác này, cậu lập tức không còn vùng vẫy, quay đầu nhìn sang chỗ khác, đem đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Đoàn Khanh Vân: "Cho nên, vì cậu làm không được nên mới để tôi đeo thứ đồ chơi này à, có phải vậy không Đoàn Khanh Vân?”

Đoàn Khanh Vân cũng không tức giận, chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ông đây có làm được hay không, đợi chút nữa cậu chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Phòng Nguyên Cát mỉm cười, kiểu đối đáp như vậy, mới là kiểu mà trước nay hai người họ vẫn thường nói với nhau.

Cho dù là ăn miếng trả miếng hay đối đầu căng thẳng, Đoàn Khanh Vân vẫn luôn là Đoàn Khanh Vân xấu xa độc ác, chỉ có điều Phòng Nguyên Cát đã không còn là cậu bé ngây thơ năm đó nữa.

Đoàn Khanh Vân nhét một quả trứng rung vào hậu huyệt, đồng thời một quả trứng rung cũng được nhét vào bên trong hoa huyệt nữ giới. Cũng may hai quả trứng rung đều không quá lớn, Phòng Nguyên Cát hít một hơi thật sâu để không bị nhét vào quá đau.

Đoàn Khanh Vân ở phía sau không nhanh không chậm ép chặt cậu, để cho da đầu Phòng Nguyên Cát tê rần, tên khốn kiếp này đúng là rất nhiệt tình chơi đùa cậu.

Phòng Nguyên Cát vừa định mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm hai câu, đối phương liền ấn vào cái nút từ bộ điều khiển từ xa, hai quả trứng rung trực tiếp ở trong cơ thể cậu rung chuyển không ngừng.

Phòng Nguyên Cát chưa bao giờ chơi với những đạo cụ màu mè này, trước đây lúc làʍ t̠ìиɦ với anh trai cũng là dùng súng mặt đối mặt làm, lúc này bỗng nhiên bị đặt vào thứ đồ kì quái như vậy, loại cảm giác khó hiểu đó khiến da đầu cậu trở nên căng thẳng, kɧoáı ©ảʍ run rẩy tê dại lập tức từ sâu trong mông truyền đến.