Tất cả ngang ngược trong lòng Đoàn Khanh Vân đều biến thành du͙© vọиɠ dâng trào. Dù sao hắn vẫn còn là một trai tân, một xử nam thực thụ. Mà xử nam khi phát điên lên thì đáng sợ hơn người bình thường rất nhiều.
Thân hình mảnh khảnh, hoàn hảo của Phòng Nguyên Cát đang treo lơ lửng trước mặt Đoàn Khanh Vân. Cái miệng âʍ đa͙σ nhỏ xíu giữa hai chân Phòng Nguyên Cát đang lộ ra hoàn toàn, hai mép đỏ au mọng nước, hơi hé ra như đoá hoa đào mời gọi Đoàn Khanh Vân.
Bỗng nhiên Đoàn Khanh Vân nhớ tới trước kia Phòng Nguyên Cát hôn nam sinh trong phòng vệ sinh ở trường trung học, rồi lại nghĩ đến cảnh cậu mê man gọi tên Diêm Cố trong lúc ȶᏂασ hắn, hắn nghĩ cả đến lúc cậu đứng ở sân chơi bên cạnh ngắm nhìn những nam sinh khác chơi đùa.
Tất cả ký ức cứ ùa về khiến lửa giận trong người Đoàn Khanh Vân hừng hực, ghen tuông điên cuồng bốc lên, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Phòng Nguyên Cát, sao cậu lại rẻ rúng như vậy?
Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ láp phần da âʍ đa͙σ mềm mại, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong lỗ âʍ ɦộ Phòng Nguyên Cát chảy xuống đầy mặt Đoàn Khanh Vân, hoá ra da^ʍ thuỷ của Phòng Nguyên Cát có mùi vị như vậy, vừa kiều mị vừa ngọt ngào, lại có mùi thơm dễ chịu như mật hoa.
Đoàn Khanh Vân không nhịn được, lè chiếc lưỡi thô ráp ra lách vào cái khe hẹp trước mặt. Lỗ âʍ đa͙σ của Phòng Nguyên Cát bị đầu lưỡi của Đoàn Khanh Vân ấm áp chui vào, bất giác run lên, co giật một hồi. Từng thớ thịt bên trong âʍ đa͙σ co bóp chặt chẽ như muốn ôm ghì lấy chiếc lưỡi của Đoàn Khanh Vân. Phòng Nguyên Cát rên lên ú ớ: "Ư… Ư…”
Hai tay Đoàn Khanh Vân ôm chặt lấy cặp mông đầy đặn của Phòng Nguyên Cát, dùng hết sức xoa nắn, đẩy mạnh mông cậu về phía trước để lưỡi của hắn có thể thọc được sâu hơn vào lỗ âʍ đa͙σ.
Nơi mà Phòng Nguyên Cát chọn để trốn thực sự là một nơi vô cùng tuyệt vời. Ban đầu, hắn vốn định lợi dụng trò chơi mèo vờn chuột để trói Phòng Nguyên Cát lại mang về nhà hành hạ một phen. Nhưng Đoàn Khanh Vân lại không nghĩ rằng Phòng Nguyên Cát lại táo bạo bơi qua biển để đến một hòn đảo hoang vắng như thế này.
Ở vùng biển hoang sơ này có vô số hòn đảo bị cô lập. Nếu như không phải trước đó Đoàn Khanh Vân giở trò trong đồng hồ của Phòng Nguyên Cát, thì hắn sẽ không bao giờ có thể định vị được Phòng Nguyên Cát đang ở đây.
Chỗ đảo hoang tối tăm này có thể giúp Đoàn Khanh Vân hành sự vô cùng thuận lợi. Cho dù Phòng Nguyên Cát mở miệng lớn tiếng kêu cứu, cũng sẽ không có người phát hiện.
Đoàn Khanh Vân ngẩng đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Phòng Nguyên Cát đang bịt kín, nước bọt trong miệng không ngừng ứa ra hai bên mép, nhìn vô cùng da^ʍ tà.
Đoàn Khanh Vân không ngờ rằng vẻ ngoài khiêu gợi của Phòng Nguyên Cát lại quyến rũ như vậy.
Lúc này đuôi mắt cáo trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại đỏng đảnh, đỏ bừng, nước bọt từ khóe miệng tuôn ra càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn. Hắn ước gì có thể nhét thật mạnh dươиɠ ѵậŧ của mình vào cái miệng nhỏ nhắn kia.
Đoàn Khanh Vân dùng lưỡi trêu chọc lỗ âʍ đa͙σ nhạy cảm của Phòng Nguyên Cát, một lúc sau lại trượt ra để mυ'ŧ lấy hộŧ ɭε đang run rẩy. Cứ như thế thay phiên nhau lần lượt, lúc thì chọc vào ngoáy loạn lên bên trong lỗ, lúc thì nhả ra cắn nhè nhẹ vào hộŧ ɭε sưng phồng.
Cơ thể Phòng Nguyên Cát rất mẫn cảm, mỗi lần hắn cắn nhẹ vào hộŧ ɭε, toàn thân cậu sẽ run rẩy như bị điện giật.
Loại phản ứng này khiến Đoàn Khanh Vân cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.
Đầu lưỡi của hắn thô bạo liếʍ mυ'ŧ trong lẫn ngoài âʍ đa͙σ, thậm chí còn phát ra những tiếng chóp chép dâʍ đãиɠ. Phòng Nguyên Cát càng ngày càng gào thét dữ dội, âʍ đa͙σ đóng mở liên tục, một cơn co giật bất giác ập đến, ép một dòng dâʍ ɖị©ɧ màu trắng sữa từ bên trong phun ra.
Khắp mặt Đoàn Khanh Vân tràn đầy da^ʍ thuỷ. Mắt, mũi, mồm đều ngập mùi thơm da^ʍ mỹ. Hắn há to miệng nuốt xuống da^ʍ thuỷ của Phòng Nguyên Cát, thều thào nói không ra hơi: “Phòng Nguyên Cát, âʍ đa͙σ cậu bắn ra nhiều da^ʍ thuỷ quá, Phòng Nguyên Cát, tôi làm cho cậu sướиɠ phải không? Sướиɠ phải không?”
Phòng Nguyên Cát bị Đoàn Khanh Vân liếʍ láp đến mức bắn ra bao nhiêu dâʍ ɖị©ɧ, cả cơ thể trắng nõn của cậu xấu hổ đến mức đỏ bừng lên như con tôm mới lột. Đôi chân mềm mại và mịn màng của cậu đang run rẩy, cặp mông đầy đặn theo nhịp cũng hạ xuống, nâng lên.
Phòng Nguyên Cát tuy xấu hổ nhưng cũng rất sung sướиɠ khi nhìn thấy một người đàn ông như Đoàn Khanh Vân quỳ gối dưới thân thể cậu liếʍ láp nhiệt tình. Trước kia, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi Phòng Nguyên Cát cũng có thể đạt được cực khoái, vậy mà bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực, cậu không kìm được sự phấn khích trong lòng. Thế này đâu gọi là trừng phạt, đối với cậu đây chính là ban thưởng!