Nhưng đầu của cậu vẫn đau nhói, huyệt thái dương như có một cái máy đóng cọc, cứ vang lên tiếng "cốc cốc". Cậu cứ ngỡ vận động mạnh nên cơ thể khó chịu, chỉ cắn răng muốn hoàn thành lần chạy việt dã này, cậu không muốn mất mặt trước Đoàn Khanh Vân càng không muốn bị hắn xem thường.
Ngay lúc sắp đến đích, hai mắt Phòng Nguyên Cát bỗng tối sầm, người mất ý thức ngã gục xuống!
Địch Hòa Ngọc luôn chạy chậm bên cạnh cậu phi đến ngay, cậu ta ôm cậu vào lòng rồi vỗ mặt cậu: "Tiểu Phòng! Tiểu Phòng, cậu sao rồi?"
Cậu ta đưa tay sờ một cái thì thấy trán Phòng Nguyên Cát nóng hổi, thì ra tên này bị sốt, liều lĩnh quá.
Địch Hòa Ngọc còn chưa kịp báo cáo, tiểu đoàn trưởng Đoàn đã lao tới như một con báo, ôm Phòng Nguyên Cát vào lòng mình.
Lòng Địch Hòa Ngọc mơ hồ cảm thấy tiểu đoàn trưởng Đoàn rất lo lắng cho Phòng Nguyên Cát, hắn căng thẳng đến mức cả hai tay đều đang run rẩy.
Địch Hòa Ngọc nói: "Tiểu đoàn trưởng, cậu ấy bị sốt, sốt cao lắm."
Đoàn Khanh Vân sờ trán Phòng Nguyên Cát, đúng là rất nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo giờ đã tái nhợt, huấn luyện tân binh cũng thường có người ngất xỉu, nào có ai được tiểu đoàn trưởng ôm thẳng lên xe của cấp trên đâu chứ?
Lần này Phòng Nguyên Cát đã nổi tiếng thật rồi.
Mọi người thấy chiếc xe chạy nhanh về nơi đóng quân thì bắt đầu thì thầm với nhau.
"Người mới này đi cửa sau vào đây à?"
"Chắc thế rồi, nghe nói tối qua cậu ta ngồi nghe của tiểu đoàn trưởng đến đấy!"
"Chắc có liên quan đến gia tộc đây mà, cậu không nghe người ta họ gì à?"
"Họ Phòng, có gì đặc biệt sao?"
"Cậu ngốc thật sao? Nước H của chúng ta, trong số tướng quân có bao nhiêu người họ Phòng hả?"
"Không phải chứ, có lẽ là trùng hợp thôi!"
Lúc này Địch Hòa Ngọc mới giật mình, thì ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Phòng, đúng là nhị thế tổ mà, với lại cậu ấy còn là con trai của cấp trên kia nữa.
Đoàn Khanh Vân đưa Phòng Nguyên Cát đến phòng y tế, quân y đưa kim tiêm cho hắn, giải thích vài câu rồi đi mất.
Diêm Cố khẽ nhíu mày: "Sức khỏe yếu đến thế à?"
Đoàn Khanh Vân thoáng liếc nhìn Phòng Nguyên Cát mặt không còn chút máu đang nằm trên giường: "Anh ở đây trông coi một lát, dù sao ông Phòng cũng đã thông báo rồi."
Diêm Cố gật đầu: "Tôi biết, còn anh thì sao? Không phải hai người quen biết từ nhỏ sao?" Diêm Cố muốn nói lại thôi, anh không biết trạng thái cơ thể của cậu ta ư?
Đoàn Khanh Vân lắc đầu: "Lúc cậu ấy tính lại có lẽ sẽ không muốn thấy tôi đâu, được rồi, Lão Diêm, tôi đi trước đây."
Diêm Cố đành phải ở lại với Phòng Nguyên Cát, dù sao không nể mặt sư thì cũng phải nên mặt Phật, vị Phật lớn sau lưng Phòng Nguyên Cát kia cũng không phải là nhân vật mà họ có thể chọc.
Cho dù tên này có phạm sai lầm lớn thì ba cậu vẫn là ba cậu.
Ánh mắt Diêm Cố rơi trên chân Phòng Nguyên Cát, đôi tất bằng bông màu trắng đã rịn ra từng vệt máu đỏ.
Xem ra cậu chủ nhỏ này mới đến ngày đầu tiên mà đã chịu khổ rồi.
Diêm Cố lấy chiếc tăm bông bên cạnh, tìm cồn i-ốt, nhẹ tay cởi tất xuống cho Phòng Nguyên Cát, nhìn vết thương rách bươm dính vào tất cậu, anh ta cẩn thận gỡ vết thương dính máu ra rồi dùng cồn i-ốt xử lý vết thương cho cậu.
Anh ta tìm băng cá nhân rồi dán vào chỗ bị rách da, đôi bàn chân đó rất đẹp, trắng nõn tinh xảo như bức điêu khắc của một nghệ nhân nổi tiếng, đáng tiếc bây giờ đã bị hủy hoại khiến người ta có cảm giác thật đau lòng.