Tiểu Mỹ Nhân Nhập Ngũ

Chương 3: Bọ ngựa bắt ve sầu

Cảnh báo truyện Song Tính (๑•̀ㅂ•́)و✧ _______________________________________

Lúc đi ngang qua Phòng Thừa Trạch, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người đối phương truyền sang, Trình Tân Tri mới lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái. Ai mà ngờ sự cố lại xảy ra, bàn tay cứng như thép của Phòng Thừa Trạch tóm lấy cổ Trình Tân Tri như xách một con gà con, đè chặt anh ta lên tường bằng một tay, đối phương lạnh lùng nói: "Mày chạm vào em ấy rồi à?"

Cả người Trình Tân Tri run lên, cạp quần suýt nữa thì tuột ra, anh ta vừa nắm chặt quần mình, vừa trợn mắt mắng đối phương: "Mẹ mày, thả tao ra ngay! Tại sao lại bắt tao? Mày định làm gì?"

Trình Tân Tri còn chưa dứt lời, Phòng Thừa Trạch đã tát anh ta một cái "bốp", ngay sau đó máu mũi của anh ta chảy ròng ròng.

Đầu óc Trình Tân Tri kêu ong ong, lòng thầm mắng tao là ai mà mày cũng dám đánh?

Đang lúc lửa giận của anh ta sắp bùng lên thì nghe Phòng Thừa Trạch thản nhiên nói: "Mảnh đất trống của ông cụ Trình Châu đang phải chịu áp lực từ Bộ Tài Nguyên và Môi trường, nếu như ông ta mà biết con trai mình làm loạn bên ngoài, mày cảm thấy có thể vượt qua thẩm tra không?"

Trình Tân Tri vừa bùng lửa giận như bị người ta dội cho một xô nước đá, lạnh đến mức cả người anh ta run lẩy bẩy.

Bàn tay to khỏe kia thô bạo nắm cằm anh ta, tiếng tra hỏi khiến anh ta run cả da đầu lại vang lên: "Mày chạm vào em ấy rồi à?"

Trình Tân Tri hoàn toàn cam chịu số phận, người trước mặt là kẻ mà anh ta không chọc nổi, anh ta vừa há miệng đã nuốt phải ngụm máu mũi: "Không... Tôi không hề chạm vào cậu ấy..."

Trình Tân Tri bị Phòng Thừa Trạch ném ra ngoài như một miếng giẻ rách, sĩ quan đi theo Phòng Thừa Trạch lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.

Trong phòng còn sót lại hơi thở da^ʍ tục của đám người lúc nãy, sàn nhà có hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và rượu vang ướt đẫm, Phòng Thừa Trạch bước qua vết bẩn trên đôi giày đen của mình, bước đến trước mặt Phòng Nguyên Cát.

Thân hình cao lớn của người đàn ông che đi ánh sáng rực rỡ từ ánh đèn pha lê, Phòng Nguyên Cát cong môi cười híp mắt nhìn đối phương.

Phòng Thừa Trạch lạnh lùng cụp mắt nhìn cậu em trai của anh bây giờ quần áo lộn xộn, trên cổ và l*иg ngực là dấu vết mập mờ của người đàn ông khác, mang theo dáng vẻ thiếu cᏂị©Ꮒ mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự kiên nhẫn của anh.

Phòng Thừa Trạch nghiến răng ken két, giọng nói đanh thép vang lên trên đỉnh đầu Phòng Nguyên Cát: "Một ngày em không bị người ta làm thì không chịu được sao? Phòng Nguyên Cát, em xem giờ em thành cái dạng gì rồi? Không tìm đàn ông thì không được, đúng không?"

Phòng Nguyên Cát càng cười to hơn, người cậu run lên, ôm bụng: "Anh... Anh đang nói gì thế? Anh không thấy sai à? Là em một ngày không bị anh làm, cả người ngứa ngáy không chịu được, nhất định phải bị anh cᏂị©Ꮒ tàn nhẫn thì mới đúng chứ?"

Sắc mặt cậu ửng đỏ bất thường, đôi mắt hồ ly quyến rũ chết người kia ướt sũng, đuôi mắt phớt đỏ, ánh mắt tràn ngập vẻ yêu mị, đôi môi đỏ mọng hé mở, cậu lớn tiếng nói: "Phòng Thừa Trạch, chẳng phải anh thích làm em sao? Lại đây nào, lỗ nhỏ của em ngứa ngáy lắm, đã ướt sũng luôn rồi, anh sờ chút xem nào?"

Mặc cho người đàn ông kia nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của cậu, không nhịn được mà muốn đè cậu dưới háng cᏂị©Ꮒ thô bạo, khiến cậu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Cuối cùng Phòng Thừa Trạch cũng không nén nổi lửa giận trong lòng, anh nắm lấy mái tóc đen hơi dài của Phòng Nguyên Cát, thô bạo kéo đầu cậu lên, để lộ yết hầu đang nhô ra của cậu, sau đó cắn mạnh lên đó một cái, anh nói: "Phòng Nguyên Cát, mẹ nó em là đàn ông, em tỉnh lại chút cho anh! Đừng có giống như mấy thằng ẻo lả suốt ngày lộ vẻ dâʍ đãиɠ nữa!"

Yết hầu của Phòng Nguyên Cát nhấp nhô phát ra tiếng "ừng ực", cậu thản nhiên cười hỏi anh: "Đàn ông? Phòng Thừa Trạch, anh coi em là đàn ông sao? Chẳng phải em chỉ là món đồ chơi bị anh đè dưới háng cᏂị©Ꮒ thôi sao?"

Gương mặt lạnh lùng của Phòng Thừa Trạch đã kết một tầng băng, mày kiếm mắt sáng trở nên lạnh thấu xương, bàn tay to xé rách chiếc áo sơ-mi màu vàng nhạt trên người Phòng Nguyên Cát, vải vóc phát ra tiếng rách chói tai. Bàn tay đang nắm tóc đối phương cũng không thả lỏng mà mạnh bạo lật người lại khiến cậu khom lưng quỳ rạp xuống trước mặt mình.

Một tay anh cởi khóa quần của Phòng Nguyên Cát, đúng như lời của cậu nói, thân dưới đã ướt đẫm từ khi nào.

Ánh mắt Phòng Thừa Trạch sâu thẳm, đáy mắt thâm trầm khó dò, anh tức giận nói: "Đúng là một món đồ chơi dâʍ đãиɠ, mông của em da^ʍ thế này, đám bạn xấu của em có biết không?"

Vừa dứt lời, anh vỗ một cái lên bờ mông đầy đặn của Phòng Nguyên Cát.

Dáng người Phòng Nguyên Cát mảnh mai, một lớp cơ mỏng bao lấy khung xương hoàn hảo, cơ thể xinh đẹp bày ra không sót gì trước mặt Phòng Thừa Trạch. Đặc biệt là cái mông tròn trịa kia, trắng đến mức tỏa sáng, trong nơi bí ẩn của khe mông kia cất giấu một bí mật to lớn của Phòng Nguyên Cát.Một cái hoa huyệt phấn hồng đang tỏa ra hương thơm mê người, chảy ra từng dòng nước da^ʍ óng ánh.

Đó là một mảnh đất xinh đẹp mà tất cả đàn ông trên đời này không thể từ chối, một nơi biết cắn nuốt xương của bất kỳ ai xâm nhập.