Trợ Lý Tiết Dục Của Đội Bóng Rổ

Chương 32

Lúc này ngoại trừ anh ta chỉ có Tần Ngạn và Mộ Linh rời khỏi sân, thấy hai người đang đi tới anh ta cũng đi từ từ phía sau… Anh ta luôn cho rằng Mộ Linh đi nhà vệ sinh.

Không ngờ rằng Mọi Linh sẽ đi thẳng đến chỗ Nguyễn Niệm Đường, sau đó gã ngồi xuống uống sữa ánh mắt của Tần Ngạn cũng ngạc nhiên giống hắn!

“Mộ Linh chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Tô Văn Sâm hỏi với thái độ thù địch.

Mộ Linh nhìn hắn ngờ vực, còn chưa hiểu rõ vấn đề Tần Ngạn vội kết thúc cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng giữa hai người.

“Vừa rồi quản lý thông báo chúng ta đi chụp ảnh quảng cáo, buổi huấn luyện chiều nay đã bị hủy bỏ.”

“Cái gì?”

“Thật không?”

Mấy ngày nay ác ma huấn luyện khiến bọn họ rất cực khổ, hiện tại rốt cuộc có cơ hội nghỉ ngơi làm sao bọn họ có thể không kích động?

Tiêu Ngôn Xuân và Đào Húc cũng nghe được tin tốt này, càng phấn khởi hút càng mạnh và không mất nhiều thời gian ép sạch sữa Nguyễn Niệm Đường.

Buổi chiều, một đám người náo nhiệt chạy đến phòng chụp ảnh, năm người bị bắt đi thay quần áo. Nguyễn Niệm Đường ngồi ở bên ngoài chờ đợi có chút bất an.

“Cậu là trợ lý tiết dục của Mors phải không?” Một người đàn ông có khuôn mặt mềm mại, tóc dài ngang vai đi tới, đôi mắt hẹp dài sáng ngời ánh mắt nóng bỏng nhìn Nguyễn Niệm Đường.

Chỉ là, mặc dù sự dò xét trong đôi mắt này lộ ra rõ ràng nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.

Nguyễn Niệm Đường nhận ra người đàn ông này là nhϊếp ảnh gia chính thức của Mors, ba bộ ảnh quảng cáo giật gân kể từ khi đội Mors thành lập đều do gã ta chụp, trong đó có một bộ áo giáp vẫn được giới trong ngành coi là điển hình.

Trong thời đại giải trí đến chết người ngày nay, mỗi vận động viên đều có những bộ ảnh quảng cáo cho riêng mình chưa kể đến môn thể thao được cả người dân săn đón như bóng rổ. Trước mỗi cuộc thi đấu quan trọng, mỗi đội sẽ chụp một bộ ảnh quảng bá tuy nhiên không liên quan nhiều đến thi đấu nhưng là một phương tiện tuyệt vời để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự nhiệt tình của người hâm mộ, tăng mức độ nổi tiếng và tăng giá trị của cả đội. Nguyễn Niệm Đường có chút khẩn trương một chút, đột nhiên đứng dậy khom người: “Vâng... chào thầy!”

“Ha ha... đừng gọi tôi là thầy, cứ gọi tôi là Kevin.” Kevin dở khóc dở cười ấn cậu ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Bạn có muốn chụp một bức ảnh quảng cáo với Mors không?”

“Hả?” Nguyễn Niệm Đường không thể tin vào tai mình: “Tôi ... tôi cũng có thể chụp ảnh sao?”

“Có gì mà không thể?” Kevin cười toe toét: “Miễn là nó phù hợp với chủ đề là được.”

Điều mà Nguyễn Niệm Đường không biết từ khi cậu bước xuống xe đã bị Kevin theo dõi… Gã ta thì thầm bàn luận với những người khác: “Đây là trợ lý tiết dục của Mors? Cảm giác rất bình thường. Đúng vậy, tôi không thấy đẹp ở chỗ nào.” Lúc gã ta tò mò nhìn cậu một cái lập tức bị khí chất của cậu thu hút.

Các đường nét trên người Nguyễn Niệm Đường nhìn rất tự nhiên, không có nét gì là làm điệu mà cực kì trong trẻo vừa mâu thuẫn lại phù hợp, chỉ có những người có kinh nghiệm mới có thể nắm bắt được khí chất này.

Vì vậy, Kevin đã thay đổi kế hoạch cuộc trao đổi của đoàn đội muốn chụp ba tấm hình, nhanh chóng vạch ra một chủ đề mới.

Tần Ngạn vừa đi ra, Kevin đã nhanh chóng tiến lên giải thích quan niệm của mình với anh, kỹ năng diễn đạt bằng lời nói của Kevin cũng rất xuất sắc những lời gã ta lúc đầu làm cho Tần Ngạn nhíu chặt mày cũng dần dần thả lỏng, trên khuôn mặt hiện ra vướng mắc cùng do dự.

“Tôi cũng cảm thấy ý kiến

này rất hay chẳng qua là…” Tần Ngạn không kiềm chế được liếc nhìn Nguyễn Niệm Đường: “Tôi cần hỏi ý kiến

của người khác.”

“Không thành vấn đề, mọi người cứ thương lượng với nhau một chút.” Kevin nháy mắt lui ra ngoài.