Sau khi cha mẹ Lê Đông ly hôn, cô đi theo cha, trong vòng một năm, ông ta lấy một người vợ khác và trở về nhà, người phụ nữ mang theo hai đứa con, là một cặp anh em sinh đôi.
Vì thế Lê Đông có nhiều chị kế và anh kế, địa vị của cô trong gia đình giảm mạnh, cô là con út, ít được sủng ái nhất.
"Khương Từ Niên!” Cách đó không xa có người kêu lên.
Lê Đông quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước xuống các bậc thang trong tòa nhà dạy học.
Cô cúi đầu trốn sau lưng Trang Hạ, trực giác nói cho cô biết, chuyện vừa rồi nhất định anh đã nhìn thấy.
Thật xui xẻo, một ngày lại bị anh phát hiện ra hai lần cô bị gièm pha , thật xấu hổ.
Khương Từ Niên bước nhanh ra khỏi cổng tòa nhà dạy học , áo khoác của anh được kéo xuống dưới cổ, trên người anh mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng, thân hình cao to, trông anh tỏa ra một phong thái ngoan ngoãn, đẹp trai .
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Trang Hạ không nén được hưng phấn nở nụ cười trên mặt.
Khương Từ Niên liếc nhìn Lê Đông một cái , bước xuống bậc thang và chạy thẳng đến đội bóng rổ năm thành viên dưới bóng cây.
“Lê Đông, em quen biết cậu ta sao?"
“Bạn cùng lớp.” Giọng Lê Đông rầu rĩ.
"Khó trách vừa rồi cậu ta liếc em một cái, em có thông tin liên lạc của hắn không ?"
Lê Đông rũ xuống mi mắt: “Không có.”
Cách đó không xa, có một nam sinh thấy hắn lại đây, nhảy dựng lên , khoác tay lên cô Khương Từ Nam áp xuống, không biết nói gì đó, cất tiếng cười to.
Một nhóm người cầm bóng rổ đi về phía sân chơi, vây quanh nam sinh cao lớn thẳng tắp ở giữa.
Trang Hạ nhướng mày, tô đôi môi đỏ mọng, cười quyến rũ:
"Cậu ta có vẻ khá nổi tiếng, chắc có rất nhiều người theo đuổi cậu ta, loại học sinh cấp ba tuổi này huyết khí phương cương*, hẳn là rất dễ thu phục "
*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Lê Đông mày nhăn lại, cõng cặp sách đi về phía trước.
Trang Hạ dùng giày cao gót đá vào bắp chân cô:
"Này, giúp chị lấy thông tin liên lạc của cậu ta, chị sẽ không cần tiền tiêu vặt của em nữa"
" đừng làm khó em , em với cậu ta không có quan hệ gì"
"Em ngay cả nói cũng không nói? Em thật đúng là vô dụng!" Trang Hạ hừ một tiếng, khinh thường trừng mắt.
Cô biết Lê Đông sống nội tâm, sợ xã giao, bắt cô ấy nói chuyện với người lạ chẳng khác nào gϊếŧ cô ấy, cho nên cô mới không thích cái người em kế này, một chút cơ hội thành tài cũng không có.
Buổi sáng 7 giờ, Lê Đông ngủ quên trong giờ tự học buổi sáng, 8:30 trong tiết học Ngữ Văn đầu tiên, cô bị phấn đánh vào đầu, giọng nói đanh thép và hung dữ của giáo viên chủ nhiệm làm cả lớp im bặt.
"Đứng dậy cho tôi! Vừa vào lớp là đi ngủ, cả ngày ngoại trừ quấy rối với ngủ thì còn làm được gì nữa hả ! Hôm qua học bài hay làm bài tập muộn thế hả? Học năm hai trung học mà vẫn vô kỷ luật như vậy sao?"
Nghe được lời mỉa mai, Lê Đông cúi đầu đứng ở nơi đó, nghe thấy phía sau có người cười nhạo cô, không cần quay đầu lại cũng biết là ba người trong tổ.
"Lần sau nhất định phải gọi điện thoại cho phụ huynh! Đứng sau lưng tôi nghe giảng bài!! "