Khương Từ Niên bước vào văn phòng với một chồng bài kiểm tra vật lý lớn và đặt chúng cạnh bàn giáo viên.
Khi ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, cô ấy chắp tay sau lưng, cúi đầu, giáo viên Ngữ Văn trước mặt cô ấy đang cầm bút đỏ chỉ vào cô ấy.
Giáo viên phụ trách lớp ngữ văn nổi tiếng là nói nhiều, một khi bắt đầu nói thì hơn mười phút cũng chưa ngừng lại.
Chu lão sư lấy bài thi vật lý lật xem:
"Cảm ơn em, vất vả rồi"
"Đó là việc em nên làm"
Lê Đông nhìn theo giọng nói trong trẻo của người thiếu niên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Khương Từ Niên, cô vội quay đi chỗ khác, thấy trên mặt có chút xấu hổ.
Chu lão sư liếc nhìn mắt cá chân của hắn.
"Cậu lớn nhanh quá, quần đồng phục học sinh cũng không che được mắt cá chân rồi, quay đầu lại nói với giáo viên thể dục một tiếng, đồng phục học sinh năm nay sắp bắt đầu đặt hàng"
Đồng phục của trường là quần ống suông, đôi chân dài lộ ra mắt cá chân trắng nõn, rất gầy, dây chun buộc ngay trên xương gót chân mảnh khảnh.
“Đau quá!”
Lê Đông nhón mũi chân, ủy khuất cực lực phản bác.
“Em không hút thuốc, nói cho chị biết chị cũng sẽ không tin”
Chiều cao của quần áo đã được quyết định vào thời điểm trước đó, các kích cỡ được đặt hàng lúc đầu đều đã lớn hơn, hắn cao 1.86 mét nhưng năm nay hắn đã cao hơn.
"Được, cảm ơn lão sư nhắc nhở”
Khương Từ Niên có nụ cười trong sáng, khuôn mặt tuấn tú và tính cách cư xử tốt, mặc dù điểm số của hắn rất tầm thường nhưng rất nhiều giáo viên có ấn tượng tốt với hắn.
Trong giờ tự học buổi tối, Lê Đông tan học sớm, phụ huynh đồng ý đến đón cô, nhưng người đến lại là chị gái cô, học năm cuối, trang điểm đậm, thoạt nhìn có vẻ không đáng tin cậy.
Giáo viên chủ nhiệm kìm lại xúc động nói nhiều, cảnh cáo Lê Đông không được tái phạm.
Đi ra khu dạy học, Trang Hạ véo lỗ tai Lê Đông đến trước mặt mình đá cô khuỵa gối xuống.
"Trong nhà vệ sinh hút thuốc bị lão sư phát hiện, em không còn bản lĩnh gì khác nữa sao? Việc vớ vẩn này còn bắt chị tới, em có chút tiền đồ nào nữa không vậy?"
“Không tin liên quan gì đến chị, chị cũng lười vì em đi tìm công bằng"
Trang Hạ ném bỏ lỗ tai cô ra, liếc nhìn bộ móng tay mới làm được một nửa, một tay ôm ngực than thở.
“Phiền quá, sắp xong rồi, tháng sau đưa tiền tiêu vặt cho chị, nếu không chị sẽ nói cho ba em biết"
Lê Đông xoa xoa lỗ tai của cô, còn chưa nói lời nào, Trang Hạ lại đá vào chân cô, giày cao gót mũi nhọn đá vào xương cô.
"Nghe thấy chưa?"
"Xì... Biết rồi."
Trang Hạ cũng không phải chị gái ruột Lê Đông .