“Choang……”
“Xin nương nương bớt giận.”
Hàn Nhược Nhi trong cung của mình đã đập phá hết toàn bộ đồ đạc chung quanh. Nàng ta vừa nghe cung nữ bẩm báo lại, Hoàng thượng nạp vào cung một lúc 10 người. Bình thường Lệ quý phí được Thái Hậu yêu quý đã khiến nàng điên tiết lên nay có thêm 10 người nữa tranh giành sủng ái với nàng. Sao nàng chịu được.
Lúc này một cung nữ chạy vội vào báo tin.
“Bẩm hoàng hậu, bẩm hoàng hậu….”
“Ngươi nói đi, đêm nay Hoàng thượng sủng hạnh cung nào?”
“Dạ là Hàn đáp ứng mới vào cung.”
“Hàn đáp ứng? Hàn tộc còn nữ nhân nào nữa? Ngươi nói đi, Hàn đáp ứng đó xuất phát từ đâu, họ tên là gì?”
“Dạ… Dạ thưa …. Hàn đáp ứng là con gái của Hàn ngũ gia. Tên thật là Hàn Vi Vi ạ.”
Hàn Nhược Nhi nghe tới đây thì điên tiết lên, nàng ta tát nha hoàn một cái đau điếng. Hàn Vi Vi là con của Hàn Thực đối thủ một mất một còn với cha nàng ta. Danh phận tầm thường. Thế mà bây giờ lại được vào cung làm đáp ứng.
“Con nhỏ khốn kiếp đó, tới nam nhân của tỷ muội của mình cũng tranh giành.”
- -----------------------
Mặc kệ ai điên loạn ai sung sướиɠ với mỹ nhân, phủ Bình Nhạc Vương gia một mảnh yên bình êm ả.
“Nào Tư Tư hôm nay ta bảo nhà bếp hầm một con gà mái cho nàng ăn. Nàng dùng thử đi.”
Nói rồi Triệu Bình gắp cho nàng một cái đùi gà thật to thật mềm.
“Thần thϊếp tạ ơn Vương gia.”
Điềm Tư Tư vui sướиɠ gặm đùi gà, gà ở cổ đại quả thực là thịt mềm ngon dai. Khác hẳn với mấy loại gà công nghiệp sượng trân ở hiện đại. Chỉ tiếc là cách chế biến hơi đơn giản, chỉ toàn hầm hoặc là nấu canh. Ngày mai nàng phải vào bếp làm mấy món với gà vậy.
“Điềm Tư Tư nàng nhìn thấy biểu hiện của ta chiều nay thế nào?”
“Người chiều nay mang bộ dáng sợ vợ, không có tiền đồ. Chắc chắn trong mắt Thái Hậu người chả làm nên chuyện gì rồi. Chỉ tiếc là, chắc chắn bà ta sẽ ghi hận ta rồi.”
“Nàng yên tâm. Dù bà ta có ghi hận nàng, ta đảm bảo chắc chắn bà ta sẽ không động được vào một cộng tóc của nàng.”
Điềm Tư Tư nghe hắn nói vậy thì cười e thẹn, nụ cười vui thật sự xuất phát từ trong tấm lòng. Nụ cười khiến Triệu Bình ngẩn ngơ cả người, hắn ta trầm mặc vội vàng lùa chén cơm che gương mặt đỏ hồng của mình.
Điềm Tư Tư sực nhớ cái gì đó, hỏi Triệu Bình:
“Vương gia, chiều nay trong lễ tuyển tú có một đáp ứng tên là Hàn Vi Vi. Thần thϊếp nhớ là cô ta nói là con gái Hàn Thực. Chuyện này….?
“Đúng vậy. Hàn Vi Vi là con gái của Hàn ngũ gia. Mặc dù Hàn ngũ gia không làm nên chuyện nhưng Hàn Vi Vi từ nhỏ thông minh xinh đẹp, nổi tiếng là tài nữ. Theo lý cô ta sẽ gả cho một nhà quan viên nào đó trong kinh. Có lẽ Thái Hậu đã đưa cô ta vào cung.”
“Nếu vậy, thϊếp nghĩ Thái Hậu bất mãn với Hoàng hậu rồi. Nên mới tìm đến một người thay thế nàng ta.”
Chiều nay, Thái Hậu trước mặt tất cả mọi người công khai quở trách Hàn Nhược Nhi khiến nàng ta xấu hổ tột cùng. Rõ ràng là không đặt vị trí Hoàng hậu vào mặt. Thái Hậu nắm quyền chấp chưởng hậu cung bao năm, nhìn thấy cháu gái mình ngu ngốc như thế không làm được gì nên hồn nên càng tức giận.
Triệu Bình rót cho nàng chén trà, rồi giải thích thắc mắc của nàng.
“Năm ấy gia tộc Hàn thị dòng dõi thưa thớt rất ít nữ nhân nên Hàn Nhược Nhi mới được vào cung làm Hoàng Hậu. Nếu không với tính cách như mèo mửa của cô ta thì đời nào lão bà đó đưa vào cung. Dễ nắm bắt nhưng ngu ngốc.”
“Chắc hồi đó bà ta cưới nàng cho ta cũng nghĩ nàng là người nhu nhược dễ nắm thóp như vậy.”
“Thần thϊếp không phải quả hồng mềm đâu.”
Điềm Tư Tư không định nói cho Triệu Bình biết nàng là người từ dị thế đến, không cần thiết cũng không có ảnh hưởng gì đến tình cảm hai người. Người Triệu Bình có rung động là với Điềm Tư Tư nàng không phải Điềm đại tiểu thư xưa cũ. Nên coi như Điềm Tư Tư ngày xưa đã đến nơi khác đi. Thế giới, thanan xác bây giờ tất cả là của nàng.
- -------------------------
Đúng như Triệu Bình dự đoán, giữa Hoàng hậu và vị Hàn Đáp ứng mới vào chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra sớm như thế.
Hơn một tháng sau đại lễ tuyển tú, Hoàng thượng chỉ thị tẩm hai vị đáp ứng là Hàn Vi Vi và Dung Tích; ngoài ra cũng chỉ ở Ngự thư phòng; không thèm đoái hoài gì đến Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi cả. Điều đó khiến nàng ta vô cùng tức tối.
Lệ quý phi thì có Thái Hậu yêu thương nuông chiều. Hàn Nhược Nhi không hiểu tại sao Thái Hậu lại yêu thương Lệ Viên đến như thế, liên tục coi nàng ta là tâm can bảo bối. Rõ ràng Hàn Nhược Nhi nàng mới là cháu gái của Thái Hậu cơ mà? Ngay cả Đại Hoàng tử trước mặt nàng cũng chỉ nói tốt cho Lệ Viên.
Còn Hàn Vi Vi nàng luôn khinh thường thì lại có được sủng ái của Hoàng đế. Tại sao tất cả lại chống đối nàng như thế chứ?
Hàn Nhược Nhi ngồi trên nhuyễn tháp, xé bỏ tất cả bức họa mà mình từng vẽ.
“Lệ Viên thì ta đυ.ng không được. Nhưng Hàn Vi Vi, ngươi dám tranh giành nam nhân với bổn cung. Ngươi sẽ không yên thân đâu.”
Một buổi sáng tại Ngự hoa viên, lúc này Hàn Đáp ứng đang tưới cho những bông hoa mẫu đơn khoe sắc trong vườn. Đây là công việc của hạ nhân nhưng dạo này Hàn Vi Vi rất thích làm.
“Thần thϊếp bái kiến Hàn Đáp ứng.”
Hàn Vi Vi ngoảnh đầu, thì ra là Điềm Tư Nhiên – Trắc phi của Đại Hoàng tử. Phủ của Đại Hoàng tử Triệu Duệ vốn nằm trong Hoàng cung nên hai người rất thường xuyên đυ.ng mặt nhau.
“Ra là Đại Hoàng tử Trắc phi, không biết Điềm muội muội cũng có nhã hứng đi dạo Ngự hoa viên sao.”
“Đáp ứng chê cười, Tư Nhiên kiến thức nông cạn. Luận về hoa cỏ không hiểu bằng người. Chỉ dám đứng ngắm mà thôi. Thấy người đang tưới hoa, nên mới mạn phép đến thăm tiện thể học hỏi một chút.”
Hàn Vi Vi cười tươi thân thiện, nắm tay Điềm Tư Nhiên lại gần đóa hoa, chỉ nàng phân biệt các loại mẫu đơn, mùi vị rồi cách chăm sóc hoa.
Hàn Nhược Nhi đang đi đưa nồi canh hầm cho Hoàng đế thì nghe thấy. Nàng ta nhìn thấy “con dâu” mình đang nói chuyện với Hàn Vi Vi thì tức điên lên. Nhi tức không gần gũi nàng mà gần gũi với một Đáp ứng danh vị thấp, là không xem nàng vào mắt hay sao.
“Các ngươi ở đây nói chuyện gì thế?”
Hàn Vi Vi giật mình đánh rơi cả kéo, vội vàng kéo Điềm Tư Nhiên quỳ an:
“Thần thϊếp thỉnh an Hoàng hậu.”
Hàn Nhược Nhi không cho họ đứng lên, chỉ đi qua giở giọng trách móc:
“Hàn đáp ứng và Đại hoàng tử Trắc phi có vẻ rãnh rỗi ở đây ngắm hoa ngắm cỏ quá nhỉ? Hàn đáp ứng tại sao sáng nay không đến thỉnh an Thái Hậu? Ta còn chưa kịp hỏi tội ngươi đó.”
Hàn Vi Vi thật thà trả lời.
“Bẩm Hoàng hậu, Thái Hậu sáng nay miễn thần thϊếp thỉnh an bởi vì đêm qua….” Nói đến đây nàng ta đỏ mặt.
Không cần Hàn Vi Vi nói tiếp ai cũng tự hiểu chuyện sau đó, nhưng Hàn Nhược Nhi nghe vậy thì thành ả Đáp ứng này đang thị uy với nàng. Ả ta được thị tẩm mà nàng thì không.
“Hàn Vi Vi ngươi thị uy với ta đúng không? Con nha đầu chết tiệt này.”
Không có thứ gì để ném cho bỏ cơn tức, Hoàng hậu liền bê lấy nồi canh hầm vứt thẳng vào mặt cả hai người đang quỳ. Hàn Vi Vi phản ứng nhanh chóng che chắn cho Điềm Tư Nhiên nên bị nguyên một nồi nước còn sôi tạt thẳng vào vùng vai và cổ, lan xuống tận vùng lưng. Điềm Tư Nhiên cũng không tránh khỏi bị dính ít nước sôi vào vùng tay và chân.
“A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……”
Tiếng hét vang dội của hai người kinh động cả thị vệ và cung nữ thái giám gần đó chạy lại xem. Hàn Nhược Nhi bàng hoàng, nàng ta không cố ý làm thế.
“Mau gọi Thái y nhanh lên. Nhanh lên. Mau gọi Thái y.”