Ánh nắng chiếu khắp cửa phía tây, Lâm Vị Hi dựa vào chiếc gối to lật sổ sách ra xem, Uyển Tinh cầm danh sách hạng mục đứng ở một bên, líu ra líu ríu báo cáo tin tức với nàng: "Vương phi, hôm nay thế tử đưa Vân Tuệ đi rồi."
"A, đưa đi chỗ nào rồi?"
"Nghe nói là đến một điền trang trong một cái trấn nhỏ, người dân xung quanh đơn thuần chất phác, thế tử đưa Vân Tuệ đến đó điều dưỡng thân thể, quản lý của hàng son phấn trên trấn."
Trên mặt Vân Tuệ bị hủy dung, nghe nói mấy ngày nay đều một mực lấy nước mắt rửa mặt, nàng đương nhiên là không muốn đi. Thế nhưng là bất kỳ nữ tử nào, dính vào loại chuyện tư thông này đều không cách nào giảng hòa. Vân Tuệ cũng bị người ta oan uổng, thế nhưng chân tướng có thể nói sao? Không thể.
Cho nên Vân Tuệ chỉ có thể lấy lý do tĩnh dưỡng, bị đưa đi xa. Thật ra Lâm Vị Hi lại cảm thấy như thế này ngược lại lại có thể kiếm lời, Cố Trình Diệu đưa Vân Tuệ đưa đi quản lí cửa hàng son phấn, như vậy cái này cửa hàng cùng điền trang nàng đặt chân đến, trong lúc vô hình liền trở thành của Vân Tuệ. Không cần hầu hạ người, còn bỗng nhiên được một cái điền trang cùng cửa hàng, đây là chuyện có lời cỡ nào.
Tuy nhiên, Vân Tuệ một lòng hướng về Cố Trình Diệu, tâm tâm niệm niệm muốn làm di nương của Cố Trình Diệu, chọn lựa như vậy, không thể nghi ngờ là long trời lở đất, hủy diệt nhân sinh.
"Chỉ có một mình Vân Tuệ đi thôi sao?"
Uyển Tinh nhìn chung quanh một chút, hạ giọng, ghé vào bên người Lâm Vị Hi nói: "Còn có Bốc ma ma, nghe nói là tạm thời đến chiếu cố Vân Tuệ, chờ thương thế trên mặt Vân Tuệ tốt lên thì đón nàng trở về."
Nhưng mà ai cũng biết, đây cũng chỉ là một câu nói suông. Lúc nào thì trở về? Ai đi đón? Uyển Tinh đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nàng ta nghĩ đến cảnh tượng hôm nay Vân Tuệ cùng Bốc ma ma xuất phủ, một mặt thổn thức: "Hôm nay Vân di nương cùng Bốc ma ma lên xe ngựa thì vô cùng không vui, Vân di nương một mực khóc lóc, muốn nhìn mặt thế tử lần cuối, đáng tiếc..."
"Thế tử vẫn không hề đi ra, thật sao?"
"Vâng."
Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, đối với kết quả này không có chút nào ngoài ý muốn. Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào a, không biết lúc Vân Tuệ đứng trước xe ngựa, tha thiết nhìn vào bên trong, có thể hay không nghĩ đến chuyện một năm trước đây. Khi đó Cao Hi bệnh nặng, mấy lần phái người đi tiền viện mời Cố Trình Diệu, đều là Vân Tuệ ra mặt từ chối.
Những chuyện này đối với Uyển Tinh mà nói chỉ là xem náo nhiệt, nàng ta tràn đầy phấn khởi nói một hồi, cảm thán nói: "Thế tử thật sự là quyết tâm tàn nhẫn, Vân Tuệ rõ ràng là bị oan uổng, nhưng vẫn bị đưa đi, cầu xin đều vô dụng. Còn có Bốc ma ma, Vân Tuệ còn có thể nói là danh tiết có hại, thế nhưng Bốc ma ma chiếu cố thế tử đã hai mươi năm nay, vậy mà cũng bị vô thanh vô tức đưa đi."
Uyển Nguyệt là từ dinh quan hậu viện đi ra, nàng ta so với Uyển Tinh càng sâu hơn một điểm. Uyển Nguyệt lúc đầu một mực an tĩnh đứng ở một bên, chỉ nghe không nói, thế nhưng là nghe được Uyển Tinh mà nói, nàng ta dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Vương phi, thế tử làm như vậy, là muốn bảo vệ thế tử phi đến cùng rồi?"
Đúng a, một nữ tử dù cho danh tiết có hại, mặt bị hủy dung, nhưng là chỉ cần nam chủ nhân vẫn nhớ tới, ở ngoại ô tránh đầu gió, nửa năm sau đón trở về cũng không phải chuyện hiếm lạ. Về phần Bốc ma ma, bà ta mặc dù lúc ấy có gia nhập hỗn chiến đánh nhau, phạm thượng, nhưng cũng không có nghiêm trọng đến mức nhất định phải bị đưa đi.
Dù sao Bốc ma ma ở vương phủ cũng là ma ma quản sự, bất kể là danh vọng hay địa vị, đều xa xa không phải một cái điền trang nhỏ có thể so sánh. Thế nhưng Cố Trình Diệu không có. Vân Tuệ cùng Bốc ma ma bị đưa đi lý do đều có nguyên nhân chân chính, chính là bởi vì bọn họ biết chân tướng ấm âm dương chân tướng, cùng chuyện mà Vân Tuệ nghe lén được. Ngày đó Vân Tuệ vì muốn thoát khỏi tội danh tư thông, ngay trước mặt mọi người nói ra chân tướng ngọc bội.
Lúc ấy Lâm Vị Hi lúc đi vào, thuận tay đuổi những người không có phận sự ra ngoài, thϊếp thất tư thông cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, đương nhiên phải đóng cửa xử lý. May mắn Lâm Vị Hi đã sớm đem người đuổi ra ngoài, bằng không chuyện của Vân Tuệ hoàn toàn không phải như hôm nay có thể thu trận.
Chuyện này dù cho Cố Trình Diệu tin hay không, Vân Tuệ cùng Bốc ma ma nghe được lời nói này cũng không thể lưu lại. Thậm chí nhóm nha hoàn bà tử bên người Cao Nhiên, cùng nhau trải qua tróc gian, thẩm vấn, cắn ngược lại cùng đánh lẫn nhau, chẳng mấy ngày nữa, khẳng định đều sẽ lục tục ngo ngoe bị lấy các loại lý do đuổi ra ngoài. Cao Nhiên cùng Cao Hi cái gì, chuyện năm đó chân tướng đến cùng là như thế nào, chỉ có thể vùi lấp trong tro bụi.
Uyển Tinh nghe Uyển Nguyệt vừa nói như vậy, lúc này mới chậm rãi kịp phản ứng, Vân Tuệ cùng Bốc ma ma bị đưa đi đến cùng là bởi vì cái gì. Uyển Tinh há to mồm sửng sốt một lát, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ thế tử cứ như vậy thiên vị thế tử phi, cả thật giả đúng sai cũng không phân biệt rồi? Thế tử phi tính toán đích tỷ, lại vu hãm thϊếp thất tư thông, bị phát hiện vậy mà cái gì đều không cần trả giá?" "Uyển Tinh." Uyển Nguyệt nghiêm nghị trừng Uyển Tinh một chút: "Nói cẩn thận. Chuyện thế tử phi không phải là chuyện ngươi có thể nói."
Uyển Tinh vẫn vẻ mặt không thể tin, Lâm Vị Hi dựa vào gối mềm, miễn cưỡng lật qua một trang sổ sách: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, Cao Nhiên không chỉ là thế tử phi, đồng thời còn là tam tiểu thư phủ Anh quốc công. Vương phủ thông gia cùng phủ Anh quốc công, há lại chỉ đơn giản đúng sai có thể nói rõ."
Uyển Tinh ngẫm lại cũng đúng, thông gia giữa quý tộc xem trọng là lợi ích, ý nguyện của người trong cuộc thậm chí là sinh tử đều không quan trọng, chớ nói chi là vết nhơ đạo đức nho nhỏ. Uyển Tinh cảm thấy không phục: "Đã làm sai chuyện lại không bị trừng phạt, vương phi ngài liền bỏ mặc độc kế của thế tử phi, đại hoạch toàn thắng* hay sao?"
( *Đại hoạch toàn thắng: Thắng lợi lớn)
"Đại hoạch toàn thắng?" Lâm Vị Hi nghe được câu này nhịn cười không được, nàng khép sổ sách lại, cổ tay duy trì một động tác trong thời gian dài mà trở nên cứng ngắc, trên mặt là nụ cười như có như không, "Làm sao lại đại hoạch toàn thắng được. Tự hủy tiền đồ của mình, nàng ta xong rồi."
Uyển Tinh nghe không hiểu, nhưng là Uyển Nguyệt lại hiểu rõ. Đúng a, ngày đó vương phi đem ấm âm dương đưa cho thế tử, cái này bầu rượu đến từ nơi nào, trong đó chứa những gì, đều giao cho thế tử điều tra. Vân Tuệ cùng Bốc ma ma vội vàng bị đưa đi, cũng không phải là Cao Nhiên thắng, ngược lại Cố Trình Diệu đã tra được một số việc, đồng thời tin tưởng những tin tức đó.
Ngay cả Vân Tuệ ngày đó tình thế cấp bách để lộ ra tới một ít lời nói, thí dụ như Cao Nhiên cố ý đổi ngọc bội, nhìn thấy đích tỷ lấy chồng lại hối hận, trăm phương ngàn kế phá hư nhân duyên tỷ tỷ, coi như Cố Trình Diệu ngoài miệng không nói, chỉ sợ trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi. Nếu không, vì cái gì Bốc ma ma nhất định phải đưa đi xa đây?
Uyển Tinh nhìn thấy vương phi mỉm cười, Uyển Nguyệt cũng là dáng vẻ thì ra là thế, đầu óc nàng ta bột nhão thành một đoàn, nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm một câu: "Thật sao?"
Lâm Vị Hi chỉ là cười cười liền kết thúc cái đề tài này, cho dù nội thất không có người ngoài, loại chuyện nhiều sơ hở như thế này cũng không cần nhiều lời. Ánh mắt của nàng nghỉ ngơi đủ rồi, dự định tiếp tục công việc vừa rồi, nhưng mà khi Lâm Vị Hi quay đầu nhìn cái khay trên tay Uyển Tinh, một chồng sổ sách khế đất thật dày, vẫn cảm thấy tài sản cực kỳ phong phú.
Trên khay Uyển Tinh, còn có trong tay Lâm Vị Hi, chồng chất hồ sơ sổ sách, toàn bộ đều là sản nghiệp của Cố Huy Ngạn. Lúc trước khi Lâm Vị Hi là thế tử phi đương thời, quản lý sản nghiệp vương phủ đã cảm thấy vốn liếng của Yến vương không ít, nàng còn cảm động ở vương phủ không ngại nàng là người ngoài, nhanh như vậy đã cho nàng nhìn vốn liếng của vương phủ. Nhưng mà bây giờ nàng mới biết, mình năm đó quả thực ngốc đến đáng yêu. Từ núi rừng, ruộng đồng, hồ nước, thậm chí kinh thành, Yến địa cùng với cửa hàng thành trấn khác, đứng tên Cố Huy Ngạn nhiều đến dọa người.
Năm ngoái nàng tháng mười một thành hôn, về sau vội vàng lập uy với quản sự, lo liệu ăn tết, vậy mà đến năm nay mùa xuân mới hơi thanh nhàn một chút. Hai ngày trước Cố Huy Ngạn đột nhiên đưa cho nàng rất nhiều chìa khoá hòm gỗ, để nàng không có việc gì gϊếŧ thời gian, Lâm Vị Hi mới chính thức biết đến vốn liếng Yến vương phủ.
Bất thình lình nhìn thấy nhiều đồ như vậy, dù là nàng từ nhỏ lớn lên trong đại gia tộc phú quý Lâm Vị Hi tâm lý đều mất cân bằng. Thế nhưng lập tức suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, Cố Huy Ngạn từ mười bảy tuổi bắt đầu là thân vương rồi, thân vương thực ấp vạn hộ, cũng chính là có một vạn gia đình không cần nộp thuế cho Hộ bộ, mà là trực tiếp giao cho Yến vương. Lại thêm Cố Huy Ngạn nhiều năm nam chinh bắc chiến, chưởng quân hai mươi năm chưa gặp được thua trận, chiến lợi phẩm do triều đình phong thưởng tăng thêm, tích lũy cũng là một con số không nhỏ. Mà Cố Huy Ngạn nhìn lại là một người rất có đầu óc kinh tế, dùng những tài phú này nhập cổ phần chia hoa hồng, mở cửa hàng các nơi, tài phú càng lúc càng lớn, liền trở thành cục diện hôm nay.
Cùng ngày Uyển Tinh nghe được Lâm Vị Hi nói còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ, thế nhưng chờ mấy ngày sau, Thanh Tùng viên để lộ ra phong thanh, nói thế tử cùng thế tử phi cãi nhau lớn, Uyển Tinh mới một mặt kinh ngạc phát hiện Lâm Vị Hi dự đoán một xu bạc không kém. Người bên cạnh thế tử phi từ trước đến nay lấy Cao Nhiên được sủng ái làm vinh, cả một năm qua bên trong viện thế tử cao giọng nói chuyện cũng chưa từng, vào nửa năm trước, ai sẽ tin thế tử vậy mà lại cùng thế tử phi cãi nhau.
Ngày đó thế tử cùng thế tử phi tranh chấp không ai ở đây, thế nhưng bọn hạ nhân đứng ở ngoài cửa, ngầm trộm nghe đến thế tử lời nói rất nặng, về sau thế tử mặt lạnh đi ra, màn đêm buông xuống cũng cho người ta đem hành lý đến thư phòng. Mà thế tử phi trong phòng khóc lớn một trận, ngoại trừ Ngưng Phù, Đào ma ma là hồi môn, những người khác ai cũng chịu không gặp.
Uyển Tinh một vòng bát quái cháy hừng hực, nàng ta vụиɠ ŧяộʍ nói cho Lâm Vị Hi, nhưng Lâm Vị Hi chỉ thờ ơ "A" một tiếng. Vương phi nhìn không có chút hào hứng nào, Uyển Nguyệt lại chưa bao giờ tham dự loại chủ đề này, Uyển Tinh một bụng bát quái không có người để chia sẻ, cũng chỉ có thể tự vui vẻ, ngầm nhìn chằm chằm vào động tĩnh Thanh Tùng viên.
Ban đầu thế tử phi cũng không vội, như thường lệ ăn cơm đi ngủ, tựa hồ tâm tình một chút cũng không có bị thế tử rời khỏi mà ảnh hưởng, có một loại tư thế ai sợ ai. Thế nhưng theo thời gian chuyển dời, ròng rã đã mười ngày, thế tử không có chút nào mềm hoá. Chờ Cố Trình Diệu trở về chịu nhận lỗi nói lời mềm, Cao Nhiên luống cuống, nàng ta phái người đi như có như không ám hiệu mấy lần, Cố Trình Diệu vẫn không tiếp, bị nam nhân nâng thành thói quen Cao Nhiên cũng không vui, nàng ta nhớ tới kiếp trước thịnh truyền trong hôn nhân nam nhân không thể nuông chiều, lúc này lạnh mặt, trực tiếp để cho người thu dọn đồ đạc, nàng ta muốn về nhà mẹ đẻ.
Hạ nhân đem tin tức thế tử phi phân phó người đóng xe truyền đến trước mặt Lâm Vị Hi, một mặt xấu hổ. Lâm Vị Hi nhíu mày, có nhiều hứng thú lắc đầu cười khẽ: "Nếu thế tử phi đã nhớ nhà, muốn về nhà ngoại ở tạm, vậy liền như ý thế tử phi đi."
Quản sự trông coi chuồng ngựa một mặt không thể tin: "Vương phi? Cái này. . ."
"Theo điều thế tử phi phân phó mà đi làm. Nàng muốn trở về, vậy liền để nàng trở về đi." Quản sự chuồng ngựa mặt như táo bón rời đi. Anh quốc công phủ đột nhiên nhìn thấy tam cô nãi nãi gả tốt nhất trở về, lúc này vừa mừng vừa sợ. Mẹ đẻ Cao Nhiên là Hàn di nương rốt cục gặp được nữ nhi, quả nhiên là vui mừng hớn hở.
Thế nhưng Cao Nhiên ở quốc công phủ ở vài ngày, Yến vương phủ một điểm động tĩnh cũng không có, Hàn thị dần dần cảm thấy không đúng. Nữ nhi đã xuất giá không có đạo lý ở lâu nhà mẹ đẻ, trừ phi nhà chồng ở bên ngoài, nếu không nhiều nhất thì chỉ ở một đêm, chỉ có nữ tử bị hưu hoặc vứt bỏ mới có thể ở lâu nhà mẹ đẻ.
Hàn thị không giữ được bình tĩnh, một ngày sau bữa ăn, cố ý đem nha hoàn đều cho ra ngoài, đóng cửa nghiêm túc hỏi Cao Nhiên: "Tam cô nãi nãi, con nói thật cùng di nương, con về nhà lần này, có phải là thế tử làm chuyện gì có lỗi với con, con mới về nhà ngoại thị uy sao?"