Cành liễu đâm chồi non màu xanh nhạt, lấp ló những nụ hoa, đình viện của vương phủ chú trọng hoa cỏ bốn mùa, chờ đến ngày xuân, ngọc lan, hoa hồng, đào mận tranh nhau đua nở, trong đình viện càng lộ ra sức sống bừng bừng. Đi trên hành lang quanh co trong phủ Yến Vương, nắng ấm nhẹ nhàng xen lẫn bởi sắc xanh của hoa cỏ, phóng tầm mắt nhìn tới trăm hoa đua nở ở phía sau, đẹp không sao tả xiết.
Theo thường lệ sáng sớm Cao Nhiên chuẩn bị thỏa đáng, mang theo nha hoàn đi tới diện của Lâm Vị Hi. Cảnh vật dọc theo con đường đi đến chu viên màu đẹp cực kỳ, bên trong Cảnh Trừng viện tràn đầy không khí bận rộn, trên hành lang nha hoàn không ngừng lui tới, tất cả đều bận bịu nhưng cũng không bị loạn. Nha hoàn quét dọn trong đình viện nhìn thấy Cao Nhiên, vội vàng để chối cúi xuống hành lễ: "Thế tử phi."
Cao Nhiên, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, liên tiếp tục đi vào trong. Uyển Tinh ở bên ngoài nhìn thấy Cao Nhiên, bên cửa rèm lên trên, lớn tiếng hô một câu: "Thế tử phi tới."
Đông đi xuân về, màn cửa phòng chính cũng đối thành ngọc lưu ly nhẹ nhàng sáng sủa. Cao Nhiên hơi cúi đầu đi vào nhà, sau lưng truyền đến âm thanh đính đinh đang đang, ngọc lưu ly muôn màu đυ.ng vào nhau, vừa trong trẻo lại êm tai: "Mẫu thân."
Vị Hi đang đứng ở trước cửa số tỉa cành hoa, nghe được tiếng nói, tuy nhìn lướt qua phía sau một chút: Thế tử phi tới rồi." Cao Nhiên đáp công một tiếng, sau đó của người hành lễ thinh an tâm Vị Hi. Lâm Vị Hi lại cắt thêm mấy lần, nhìn xung quanh một chút, rốt cục hài lòng. Uyến Nguyệt đứng nghiêm một bên lập tức tiếp nhận bình hoa, đi tới tấm bình phong giữa nhà chính bởi tây thứ gian. Lâm Vị Hi bỏ cái kéo xuống, đem dụng cụ bởi những thứ còn sót lại giao cho nha hoàn quét dọn, mình thì đi đến chính phòng: "Không cần đa lễ, thế tử phi đứng lên đi."
Cao Nhiên đứng lên, chậm rãi đi theo sau lưng Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngồi vào ghế ở nhà chính, nha hoàn bưng nước ấm tới, nửa quỳ hai tay dâng lên trước mặt Lâm Vị Hi để cho nàng rửa tay. Lâm Vị Hi để ngón tay dính bùn đất cẩn thận ngâm trong nước, nàng vừa mới khẽ nhắc tay, Cao Nhiên đã tiếp nhận động tác của nha hoàn, đem khăn lụa trắng nõn đưa tới tay nàng.
Nhãn lực đầu hạ người của Cao Nhiên vẫn luôn tốt như thế. Lâm Vị Hi lau khô tay, nói: "Chuyện của Thanh Quang viên cũng không ít, nếu như thế tử phi bạn không qua nổi, không cần mỗi ngày đều đến chố của ta thỉnh an, phái người tới nói với ta một tiếng là được rồi."
"Con dâu không dám." Cao Nhiên khẽ cụp mắt nói: "Có thể hầu hạ mẫu thân là vinh hạnh của con dâu, con dâu sao có thể vắng mặt được."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng mím môi dưới, đối với lời này cũng không nói gì. Thật ra nàng đã nhắc qua nhiều lần, nhưng Cao Nhiên bẩn nhất định phải tới bày ra vẻ hiếu tử hiền tôn. Nếu như nàng ta nguyện ý chính mình tìm mệt mỏi, vậy thì tùy nàng ta thôi.
Dù sao người đứng cả ngày cũng không phải là nàng. Cao Nhiên giống như thường ngày đi theo sau lưng Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi cần gì, so với thị nữ có khi nàng ta còn muốn lấy tới trước một bước. Một lát sau, Lâm Vị Hi nói đến chuyện may quần áo mới cho bạ nhân trong vương phủ, Ngưng Phu tranh thủ, nói: " Nói đến may quần áo mới, kỳ thật mấy ngày nữa là sinh nhật của thế tử phi đấy ạ."
"A?!" Sau khi nghe được, Uyển Tinh kinh ngạc nói tiếp: "Sắp tới sinh nhật của thế tử phi rồi?"
"Đúng thế, vào ngày ba mươi tháng ba." Sau khi Ngưng Phù nói xong, Cao Nhiên trách cứ nhìn nàng ta một chút: "Ngưng Phù, lắm miệng."
Thật ra Lâm Vị Hi biết sinh nhật của Cao Nhiên, nhưng nàng cũng nên để tiết mà tỏ vẻ mấy phần ngạc nhiên: "Hóa ra vào ngày ba mươi, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi."
Bọn nha hoàn không thiếu được hỏi Sao Nhiên muốn tổ chức thế nào, dù sao có Lâm Vị Hi châu ngọc phía trước, sinh nhật của Cao Nhiên cũng nên thể hiện mới phải. Cao Nhiên nói:
"Không cần thêm phiền toái cho mọi người, dù sao cũng không phải đại sinh nhật, nếu như huy động nhân lực, ngược lại làm cho ta băn khoăn."
"Như vậy sao có thể được." Lâm Vị Hi nói: "Một năm chỉ có một ngày sinh nhật, cho dù giản lược mọi thứ, cũng vẫn phải tố chức. Tiểu bối các ngươi chơi đùa, ta cũng không nhúng tay vào, lát nữa lấy từ khố phòng chi cho thế tử phi một trăm lượng bạc, của ta cho thêm một trăm lượng nữa, thế tử phi định đặt mua tiệc rượu như thế nào, thì tự mình sắp xếp đi." Lâm Vị Hi không cho Cao Nhiên sinh nhật quá hào hứng, mà bây giờ địa vị của nàng cao hơn so oái Cao Nhiên, ngay cả mặt mũi cũng không cần cố kỵ, nói không đến chính là không đến. Cao Nhiên lại từ chối hai câu, mới khom người đáp ứng.
Công trung chỉ phụ trách một ngày ba bữa của mọi người trong phủ, chủ tử các viện, nửa chủ tử, thậm chí nha hoàn bà từ đều theo quy củ, thân phận như nào thì cấp bậc ẩm thực như thế. Nếu như muốn thêm đồ ăn hay gọi thêm món ăn, hoặc là đặt mua tiệc rượu để mời khách, tất cả đều phải tự mình bỏ tiền túi ra, đưa đến phòng bếp nhờ đầu bếp nữ làm. Sinh nhật của thế tử phi là đại sự của Thanh Tùng viên, Cao Nhiên của nay để ý hình tượng, loại thời điểm này đương nhiên nàng ta miễn trách nhiệm của mọi người, để tất cả đều có cơ hội ngồi vào chỗ ăn một bữa. Ngày ba mươi tháng ba ấy, mọi người ở Thanh Tùng viên đều lớn hở ra mặt, khắp nơi đều đang tán thưởng thế tử phi thiện tâm rộng lượng, thương cảm hạ nhân. Từ bên ngoài Vân Tuệ bưng ấm trà tiến đến, vừa vào cửa liền bịch một tiếng đem đổ để lên bàn, trà nguội, tiếng rót nước cũng rất lớn. Một nha hoàn khác ở trong phòng trông thấy, cười xấu hổ nói: "Ngươi làm sao lại tức giận như vậy?"
"Còn có thể làm sao được nữa, còn không phải bởi vì vị kia. Ngoài miệng nói hiền lương thục đức, trên thực tế thì buồn nôn cực kì." Vân Tuệ đang nói thế tử phi... Nha hoàn ý thức được chuyện này, tìm từ nói chuyện càng thêm cẩn thận: "Hôm nay là sinh nhật thế tử phi, ngươi nói chuyện này để làm gì."
"Ta còn không nghĩ gây ra rủi ro đâu, thế nhưng người xem một chút nàng ta đã làm những chuyện gì." Vân Tuệ Hỏi đến cái này thì tức giận, nàng ta đặt mạnh tách trà xuống bàn, bắt đầu giọng điệu tố khố: "Trước đó thế tử đều mở miệng, muốn nhắc ta làm thϊếp, để ta trở về kính trà cho thế tử phi. Thế nhưng người xem một chút nàng ta đã làm gì, ngoài miệng nói coi ta là tỷ muội, để cho ta về sau hầu hạ thế tử thật tốt. Thế nhưng vừa nhắc tới kính trà, lập tức nàng ta ra sức khước từ, không phải hôm nay đau đầu, thì là ngày mai ho khan, dù sao cũng không có thời gian uống chén trà của ta."
Nha hoàn nghe đến đó cũng gượng cười đành chịu, Vân Tuệ thành người trong phòng thế tử, trong khoảng thời gian này huênh hoang ghê gớm, đi đường đều giương cao cái cằm, thế nhưng hết lần này tới lần khác danh phận của Văn Tuệ chậm chạp không định xuống. Nữ nhân bên cạnh thiếu gia phân thành hai loại, một loại là chính thức, có hôn thư thϊếp, một loại là nha hoàn thông phòng. Chính thất của thế tử dù không dám so với thế tử phi, nhưng dù sao cũng là có thân phận có phẩm cấp, còn nếu như là thông phòng, vậy thì hoàn toàn không có địa vị. Nha hoàn thông phòng ngày bình thường vẫn phải đầu hạ chủ tử, buổi tối lại hầu hạ thiếu gia, rõ ràng chính là công cụ cung cấp đàn ông tiết dục, loại thân phận này, ngay cả rất nhiều nha hoàn trong nội trạch đến xem thường.
Thế giới của nữ tử chỉ có một tấc vuông nội trạch này, cho nên nữ từ khắp thiên hạ này kiếm đến kiếm đi, đấu tranh còn không phải vì hai chữ danh phận, các tiểu thư quan gia so đo thê thϊếp, các nô tì nha đầu so đo thể diện. Việc này liên quan đến đại kế tương lai sinh tồn, làm sao Vân Tuệ có thể không nóng nảy.
Nhưng Vân Tuệ đã có lời của Cố Trình Diệu, nàng ta thành người trong phòng hắn ta, cho nên có thể ở chỗ này phàn nàn. Nha hoàn nghe Văn Tuệ nói cũng không tiếp lời, chỉ cười an ủi: "Có lẽ là thế tử phi quên, trong khoảng thời gian này ngài đã bận bịu, nhất thời nhớ không ra thì sao. Có lẽ chờ thế tử phi qua hết sinh nhật, ngài ấy liền nhớ tới thôi."
Vân Tuệ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta nhìn khó." Nói đến đây, nàng ta đột nhiên hạ giọng, cách lại gần nha hoàn nói: "Người a, đều là biết người biết mặt mà không biết lòng, năm ngoái lúc nàng ta mới vừa vào cửa, đối bởi ai cũng đều là giọng nói nhỏ nhẹ, vừa tiến vào liền miến rất nhiều quy củ trừng phạt, từ trên xuống dưới trong vương phủ không ai không tán thưởng nàng ta tốt đẹp thiện lương. Thế nhưng ai biết, nàng ta lại chính là tiếu lý tàng đao*, khẩu phật tâm xà, còn không bằng thế tử phi trước, mặc dù quy củ nghiêm khắc, nhưng làm người lại công bằng liêm minh. Kể cả không thích người, nhưng cũng sẽ không oan uống người. Mấy ngày trước đây thế tử đề cập qua chuyện của ta, khi đó ngay trước mặt ngài ấy, nàng ta ôn nhu hiền lành miệng đâu đáp ứng, thế nhưng là quay người lại, lại coi như chính mình chưa từng nói qua câu này. Em chuyện trước sau bất nhất mà vẫn còn muốn danh hiền lành rộng lượng, nói một câu không dễ nghe, nàng ta chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ cho mình."
(*Tiếu lý tàng đao: nụ cười dấu dao)
Lời này cũng quá mức rồi, hoàn toàn không phải các nàng những nô tỳ này có thể nói, nha hoàn kia không còn, dám nghe tiếp, gượng cười đầu Vân Tuệ ra ngoài: "Vân Tuệ tỷ tỷ người đã mệt mỏi rồi, nhanh đi ra bàn tiệc bên ngoài nghỉ ngơi một chút đi. Qua rồi Bốc ma ma các nàng chỉ một bàn rượu, chính là đang tìm ngươi đâu."
Hôm nay là sinh nhật Cao Nhiên, Cao Nhiên ban thưởng thịt rượu, trong trong ngoài ngoài bày rất nhiều bàn. Hạ nhân không giống các chủ tử, các nàng khó có dịp nào được ăn đồ tốt như vậy. Có ai không muốn bỏ lại việc trong tay, nhanh chóng vào bàn tiệc ăn ngon một chút đầu. Trong lòng Vân Tuệ buông lỏng, do dự nói: "Cái này sao có thể được, ta vẫn còn chưa làm xong đâu."
Nha hoàn đoạt lấy tách trà trong tay nàng ta, đầu đi ra ngoài: "Ngươi đem những thứ này để cho ta, ta thay người dọn dẹp. Vừa vặn ta muốn đi ra ngoài một lát, thuận đường thay người đem trà mới đưa qua."
Vân Tuệ lại từ chối vài câu, liền ỡm ờ đi ra. Quả nhiên Bốc ma ma chiếm được một bàn thịt rượu rất phong phú, nhìn thấy Vân Tuệ, vội vàng chào hỏi Vân Tuệ ngồi vào chỗ. Thân phận của Vân Tuệ hôm nay không như ngày trước, rất nhiều hạ nhân Ở Thanh Tùng viên đều nịnh nọt nàng ta, nhìn thấy Vân Tuệ tới, lập tức có người thu xếp lấy rót rượu cho nàng ta. Vân Tuệ từ chối không được, liền uống hai chung. Hôm nay dính ánh sáng của Cao Nhiên, nhóm nha hoàn bà tử không cần bận bịu từ phía làm việc, còn có thể ngồi xuống uống rượu tốt thức ăn ngon mà nói chuyện phiếm, mấy vòng mời rượu xong, hào hứng của đám người đều bắt đầu tăng vọt. Gương mặt Vân Tuệ nhiễm đỏ, trên người nàng càng ngày càng khô nóng, nàng ta cho là mình uống rượu quá nhanh, tranh thủ thời gian gắp hai miếng thức ăn. Thế nhưng một lát sau đầu vốn choàng, Văn Tuệ chỉ có thể xin lỗi đám người, chính mình trở về phòng ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này của Vân Tuệ rất sâu, không biết tại làm sao cậu, rõ ràng mới là tháng tư, vậy mà nóng đến không chịu được. Cỗ khô nóng trong người Vân Tuệ càng ngày càng lớn, cuối cùng vậy mà làm nàng ta tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh dậy liền phát hiện bờ môi của mình khô khốc, trong thân thể còn có một dòng nhiệt kỳ quái phun trào.
Vân Tuệ âm thầm nói, trước kia uống rượu, còn chưa từng khát nước thành như này a. Nàng ta đang muốn đứng dậy đi tới bàn nhỏ châm trà, chợt phát hiện bên cạnh mình có một nam nhân đang ngủ. Vân Tuệ giật mình, không phải chuyện đùa, lập tức nàng ta nghĩ đến chính mình bây giờ đã là nữ nhân của thế tử, đương nhiên không giống cái tiểu cô nương nữa. Thế nhưng khi nàng ta chăm chú nhìn một chút, bỗng nhiên phát hiện người này không phải thế tử.
Vân Tuệ trố mắt "A" một tiếng thét lên.
Nàng ta mới chỉ hét một nửa, lập tức nhanh chóng che miệng của mình lại. Vân Tuệ gắt gao che miệng của mình, toàn thân đều run rẩy không thể khống chế. Nàng ta ở đại viện trong vương phủ danh gia vọng tộc cỡ này chờ đợi gần nửa đời, đương nhiên biết nữ quyến thất tiết là chuyện nghiêm trọng cỡ nào. Loại chuyện này một khi bị phát hiện, mặc kệ có phải hay không là người tự nguyện, bất kể xuất phát từ nguyên do gì, ngày bình thường có nhiều thể diện ra sao, chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây nước mắt lập tức ồ ạt chảy ra, nàng ta cẩn thận từng li từng tí, tận lực không phát ra bất kỳ âm thanh nào bước xuống giường. Tạm thời cũng không rõ nam nhân này làm như thế nào lại xuất hiện ở trên giường của nàng ta, thế nhưng là bất kể như thế nào, nàng ta cũng không thể bị người khác nhìn thấy chính mình cùng ngoại nam y phục không ngay ngắn cùng ở một phòng.
Thế nhưng Vân Tuệ mới đi chưa được nửa bước, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vang dội, tiếng nói của một nữ tử xuyên qua cửa sổ, bén nhọn truyền vào: "Vân di nương ở trong phòng sao? Thế tử phi phải dùng trà mới, chìa khoá còn đang ở trong tay của Vân di nương, bên ngoài đều đang vội muốn chết cũng không tìm thấy nàng đang ở đâu."
Lúc Vân Tuệ nghe được câu "thế tử phi" thì trong lòng liền lạnh một nửa, sau đó nàng ta còn chưa kịp phản ứng, cửa gỗ vốn nên khép lại liền bịch một tiếng bị đẩy ra.
Lâm Vị Hi ngồi bên trong nội thất, cầm cái kéo chậm rãi cắt hoa điền, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cửa nhà, mái tóc nàng đung đưa theo gió, thong thả lại ôn nhu. Cách cửa sổ mở một cửa, một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa mà đến gần. Uyển Nguyệt nhíu mày lại, không quá phiền Lâm Vị Hi, bước nhanh đi đến bên ngoài, gọi lại nha hoàn kia quát khẽ: "Ở trước mặt vương phi, làm sao chân tay lại lóng ngóng như này?"
Bên trong cao môn đại bộ làm cái gì cũng chú trọng cẩn thận ưu nhã, không riêng gì các thời thời tiểu thư đều chậm chạp lịch sự tao nhã, mà ngay cả hạ nhân, cũng không thể chạy, càng không thể lớn tiếng kêu la. Nha hoàn này động tĩnh lớn như thế, hiển nhiên phạm vào kiêng kị.
Nha hoàn nhìn xem lại gấp muốn khóc, nàng ta một bà hành lễ với Uyển Nguyệt, nói: "Uyển Nguyệt tỷ tỷ tha mạng, thật sự là sự tình khẩn cấp, nô tì không để ý tới."
Uyển Nguyệt cau mày, bên trong truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi: "Uyển Nguyệt." Uyển Nguyệt rũ tay xuống, lui sang một bên cạnh âm Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi buông cái kéo xuống, nói: "Để cho nàng ta trước tiến vào đi." Tiểu nha hoàn đi vào nhà chính, cách ở giữa bình phong dập đầu cho Lâm Vị Hi: "Vương phi thứ tội." Lâm Vị Hi sẽ không để ý một cái nha hoàn nho nhỏ thất lễ, nàng đem lá vàng nhỏ quét xuống, hỏi: "Nói đi, thế nào."
Dù cho Lâm Vị Hi gọi nàng ta đứng dậy, nhưng tiểu nha hoàn vẫn như cũ trán áp sát trên mặt đất. Giọng nói của nàng ta mang theo run rẩy, từ dưới đất run lấy bấu lập cập truyền tới: "Vương phi, Vân di nương bị người phát hiện cùng ngoại nam gặp gỡ riêng tư, bây giờ đang quỳ trong diện của thế tử phi ạ."
Động tác trên tay Lâm Vị Hi dùng một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Vân Tuệ gặp riêng ngoại nam?"
Vâng, bọn nha hoàn trực ban làm sao cũng không tìm thấy chìa khóa, khó khăn tới phòng của Vận di nương, phát hiện Vân di nương uống rượu, đang nằm cùng một chỗ với một gã sai vặt chạy việc chuyên thu mua..."
Nữ tử nội trạch gặp ngoại nam riêng tư, cái này có thể hoàn toàn không phải chuyện của một cá nhân Vân Tuệ, nếu như tùy tiện một nha hoàn Ở vương phủ cũng dám tự thông cùng gã sai mặt, như vậy thì mặt mũi các nữ quyến trong sương phủ để đi đâu?
Vẻ mặt Lâm Vị Hi lạnh lùng, đột nhiên ném cái kéo đứng dậy: "Bây giờ bọn hắn ở đâu, mang ta tới nhìn." Lâm Vị Hi bất thiện, trong lòng cũng băng sương một mảnh. Nếu như chuyện này bị định ra, tất nhiên là Vân Tuệ không sống nổi, vương phi là nàng cũng không thoát tội quản giáo bất lực. Làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa lúc vào ngày sinh nhật Cao Nhiên, quy củ ở Thanh Tùng viên buông lỏng, mà Vân Tuệ cũng cùng một ngày này bị người khác phát hiện tư thông. So với vu cổ thì tư thông quả thực còn nghiêm trọng hơn, Cao Nhiên hắn là sẽ không âm độc như này, dùng loại chuyện này hãm hại người a?