Triệu Tiềm hoài nghi mình nghe nhầm. Con gái của Lâm Dũng? Lâm Dũng chẳng lẽ không phải là đồng đội của bọn hắn hay sao, mặc dù đầu quân dưới trướng của Yến vương muộn hơn, nhưng Triệu Tiềm cũng gặp qua vị võ sĩ trời sinh này vài lần, là một hạt giống tốt. Về sau Triệu Tiềm biết được Lâm Dũng vì cứu Yến vương mà chết, càng cảm thấy thổn thức tiếc nuối. Nhưng vị trí của Lâm Dũng còn thấp hơn Triệu Tiềm một chút, vì sao Yến vương lại cưới con gái của hắn ta vậy? Hai người này thế nào mà lại biết nhau?
Chu Mậu Thành cũng cảm thấy việc này của Yến vương làm cho vai vế của mọi người đều rất xấu hổ. Ông ta ho khan một tiếng, nói: "Sau này không phải Lâm Dũng cũng được vương gia thỉnh phong hầu hay sao. trên đường khải hoàn về kinh, vương gia đi qua phủ Thuận Đức đưa hài cốt Lâm Dũng về quê hương, thuận tiện mang con gái duy nhất của Lâm Dũng về kinh chăm sóc."
Cho nên chăm sóc con gái người ta thành Yến vương phi rồi?
Triệu Tiềm thầm nghĩ may mắn Lâm Dũng không biết những chuyện này, sự việc phát triển đến mức này, cho dù là người này là vương gia tướng quân của mình thì cũng có chút buồn bực đi. Tuy nhiên Triệu Tiềm oán thầm thì oán thầm, nhưng đối với mối hôn sự này vẫn rất xem trọng. Lần thành hôn này tất nhiên là chính Yến vương nguyện ý, mà lo lắng duy nhất trước khi lâm chung của Lâm Dũng cũng có thể hoàn thành tốt,thật sự là tất cả đều vui vẻ.
Vấn đề duy nhất, đại khái chính là Lâm Vị Hi vốn là vãn bối của bọn hắn, bây giờ thành thê tử của Yến vương, bối phận có hơi phiền toái.
Lúc Chu Mậu Thành nói chuyện Cố Huy Ngạn cũng không ngăn cản, hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện khó mà gặp người. Về phần Chu Mậu Thành nháy mắt ra hiệu, Triệu Tiềm giật nảy cả mình... Tốt a, Cố Huy Ngạn thừa nhận hắn có chút lúng túng. Lúc nhận lời chiếu cố con gái của thuộc hạ, ban đầu hắn còn nói muốn tìm một nhà chồng tốt cho nàng, cuối cùng người vào phủ Yến vương không ra ngoài nữa, có lẽ hắn thật sự phải xin lỗi Lâm Dũng.
Yến vương tân hôn, bọn hắn những thuộc hạ kiêm chiến hữu cũ này không thiếu được trêu ghẹo hai câu, mà xưa nay Cố Huy Ngạn xa cách lạnh lùng cũng tùy theo bọn hắn nói đùa. Trong lòng Triệu Tiềm lại ồ lên một tiếng, thầm nghĩ người đã thành hôn quả nhiên có khác. Lần này là Yến vương tự biết đuối lý, nếu như bình thường, làm sao Cố Huy Ngạn có thể tùy ý bọn hắn trêu chọc.
nói đùa thì vậy, trên thực tế Triệu Tiềm hết sức vui mừng, thậm chí khóe mắt có chút cay cay. Từ biệt mấy năm, lúc gặp lại cố nhân vẫn mạnh khỏe, lại có kiều thê làm bạn bên người, Triệu Tiềm thực tình chúc phúc cho bọn hắn. Nhiều năm qua Yến vương nam chinh bắc chiến, bách chiến bách thắng, trong quân đội hắn là chiến thần được đám người tín nhiệm sùng bái, trong vương phủ thì là trụ cột của già trẻ lớn bé, trong triều lại là liều thuốc an thần cho quân và thần, Triệu Tiềm và Chu Mậu Thành đều xuất phát từ nội tâm tin phục Cố Huy Ngạn, nhưng mà vị chiến thần được tất cả mọi người tôn sùng này, hết lần này tới lần khác trong tình cảm riêng tư lại không được như ý, nhiều năm qua lúc nào cũng là một thân một mình. Bây giờ hắn có người làm bạn bên cạnh, không riêng Triệu Tiềm, Chu Mậu Thành, còn có mười vạn đại quân ở Yến địa, đều xuất phát từ nội tâm mừng cho Yến vương, cũng xuất phát từ nội tâm chúc phúc Yến vương phi, nguyện vương phi hòa hảo làm bạn với Yến vương.
Bạn cũ gặp lại, sau khi trêu chọc một lúc, liền nhắc đến triều chính cùng chuyện trong quân đội. Triệu Tiềm đang bẩm báo tình hình ở biên quan, nhìn về bên cạnh, đột nhiên thấy một mỹ nhân đang đi tới. Triệu Tiềm còn chưa kịp phản ứng, thì thấy Cố Huy Ngạn bỏ mấy người đang nói chuyện, lập tức bước nhanh về một hướng khác.
Triệu Tiềm đang nói đến một nửa, miệng còn chưa kịp khép lại, Yến vương đã đi rồi. Việc này trước giờ hơn mười năm nay chưa từng có, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Triệu Tiềm trố mắt, Chu Mậu Thành hiểu rõ, nói với ông ta: "Đó chính là Yến vương phi." Sau khi nói xong, Chu Mậu Thành còn có ý riêng bổ sung một câu: "Bây giờ không giống ngày xưa, ngươi hẳn là cũng thấy rõ đi?"
Triệu Tiềm cũng lộ ra ý hiểu rõ, cười cười, tân hôn a. Ông ta cũng là người có gia đình, tất nhiên là hiểu rõ. Xuất phát từ tôn trọng, Triệu Tiềm cũng không nhìn kỹ về hướng Yến vương phi, cho dù vai vế của Lâm thị cũng như con gái của ông ta. Nhưng bây giờ nàng đã là Yến vương phi, đó chính là nữ tử ông ta cần dùng tính mệnh để kính trọng, cho nên dù tò mò muốn chết, Triệu Tiềm cũng không dám nhìn kỹ về hướng kia.
Nhưng mà không nghĩ tới, một lát sau, Cố Huy Ngạn lại trở về, lần này bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử dung mạo cực kì tinh xảo. Nữ tử da trắng nõn nà, ngọc bội kêu đinh đang, trâm cài tóc châu ngọc như sao trời điểm xuyết màn đêm. Nhưng những châu báu quý giá ấy đều không thể tranh sáng cùng với nàng, nàng mỉm cười, gật đầu đối với đám người Chu Mậu Thành, nhẹ nhàng chỉnh đốn trang phục hành lễ vạn phúc với bọn họ: "Chu thúc thúc, Triệu Tiềm tướng quân."
Chu Mậu Thành cùng Triệu Tiềm vội vàng ngăn lại, bây giờ nàng là Yến vương phi, bọn hắn không đảm đương nổi lễ này của Lâm Vị Hi. Mặt già của Chu Mậu Thành có chút đỏ, ông ta lườm cực nhanh Cố Huy Ngạn một chút, nói: "Ti chức không dám nhận xưng hô như vậy của vương phi."
Lâm Vị Hi gọi ông ta là "Chu thúc thúc", vậy ông ta với Yến vương thì tính thế nào? Chu Mậu Thành cũng không có mệnh dài chiếm tiện nghi như vậy của Yến vương đâu.
Đương nhiên Chu Mậu Thành với Triệu Tiềm không dám đυ.ng vào đến Lâm Vị Hi, chờ cho bọn hắn đưa tay ra, Lâm Vị Hi cũng thuận thế đứng lên, chỉ làm bán lễ. Nàng thân là vãn bối hành lễ cho hai người này thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ đồng thời còn là Yến vương phi, lại hành lễ vãn bối cũng có chút không ổn. Hôm nay Lâm Vị Hi cố ý ra ngoài viện đón Cố Huy Ngạn, không nghĩ tới nửa đường gặp cấp trên kiêm chiến hữu của Lâm Dũng, đều là thuộc hạ đắc lực của Yến vương, về tình về lý, Lâm Vị Hi đều phải chào hỏi hai người này.
Triệu Tiềm tránh hiềm nghi, không dám quá chăm chú nhìn Yến vương phi, nhưng dù là như thế vẫn bị lóa mắt. Trong lúc nhất thời ông ta cũng không biết nên cảm thán Lâm Dũng làm sao sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy, hay là nên cảm thán Yến vương quả là cáo già. Lâm Vị Hi theo lễ phép vấn an với hai người này xong, dù sao nàng cũng là nội quyến của Yến vương, hơi đứng lên chuẩn bị cáo từ. Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn một chút, thăm dò hỏi: "Vương gia?"
Vừa lúc nãy, Cố Huy Ngạn cùng hai vị này còn bàn bạc chuyện triều đình, Lâm Vị Hi hỏi thăm nhìn về Cố Huy Ngạn. Chu Mậu Thành cùng Triệu Tiềm vẫn còn tinh ý, nhìn đến đây đương nhiên rất có nhãn lực nói: "Thuộc hạ cùng lão Triệu Chính đã hẹn đi ra ngoài uống rượu, không để cho các huynh đệ đợi lâu, trước hết đi cáo từ. Mời vương gia, vương phi thứ tội."
Thế là Cố Huy Ngạn thuận thế nói: "Một mình nàng đi không an toàn, ta đi về cùng nàng."
Cố Huy Ngạn mặt không đỏ tim không đập bỏ lại đám người Triệu Tiềm, đi cùng Lâm Vị Hi về nội trạch. Chờ cho người dần dần đi xa, Triệu Tiềm mới dám nói đùa với Chu Mậu Thành: "Ban đầu ta còn tưởng là bất kể lúc nào có việc đều có thể đến bẩm báo với Yến vương. Bây giờ xem ra là ta không hiểu phong tình, vậy mà nói chuyện với Yến vương lâu như vậy, chậm trễ người ta tân hôn."
Chu Mậu Thành cười to: "Ngươi ở phủ Yến vương chờ thêm mấy ngày, thì có thể quen thôi."
Bây giờ Cố Huy Ngạn không có ở đây, hai người bọn hắn lại không thiếu được nói rất nhiều sau lưng Yến vương, Chu Mậu Thành biết chuyện này rất rõ, dứt khoát nói cho Triệu Tiềm từ lúc đi phủ Thuận Đức đưa hài cốt cho Triệu Tiềm. Hai người bọn họ vụиɠ ŧяộʍ bát quái rất nhiều, nói đến cuối cùng mới nhìn nhau cười một tiếng, vừa lòng thỏa ý.
Chuyện riêng của Yến vương, cái này khó mà có được.
Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn đi trên hành lang, hôm nay trời lại tối tăm mù mịt, mới đi được nửa đường, trên trời lại bắt đầu đổ một trận tuyết.
"Vương gia, kể từ hôm nay chàng không cần phải tới phủ nha rồi đúng không? Ngày mai cũng không cần dậy sớm vào triều?"
"Đúng."
"Thật sao?" Lâm Vị Hi rất hoài nghi, ngày bình thường Cố Huy Ngạn bận bịu vô cùng, ngay cả Lâm Vị Hi, cũng chỉ có thể khi trời tối mới nhìn thấy hắn. Đến ngày thứ hai nàng còn chưa tỉnh, Cố Huy Ngạn đã dậy sớm đi ra ngoài rồi. Bỗng nhiên biết được từ hôm nay đến ngày mười lăm, Cố Huy Ngạn đều có thể ở trong vương phủ. Lâm Vị Hi rất hoài nghi chỉ sau một khắc Yến vương sẽ bị người khác gọi đi.
Cố Huy Ngạn bật cười, nói: "Đương nhiên là thật. Bình thường ta vẫn bề bộn nhiều việc bên ngoài, bỏ bê chuyện nhà, mấy ngày nay thì có thể giúp nàng một tay rồi."
Mặc dù Lâm Vị Hi còn chưa nhận lời, nhưng trong ánh mắt đã dao động ý cười. Đêm qua tuyết vừa rơi, mặc dù đã quét hai bên đường, nhưng trong cánh rừng tuyết vẫn đọng một tầng thật dày. Một trận gió thổi qua, một hạt tuyết vừa vặn rơi trên trán Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi đưa tay khẽ vuốt, ngửa đầu nhìn về bầu trời trắng xóa: "Tuyết rơi rồi."
Cố Huy Ngạn cũng nhìn ra bên ngoài một chút, nắm chặt cổ áo choàng của Lâm Vị Hi: "Bên ngoài gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh."
Lâm Vị Hi không phục trừng Cố Huy Ngạn một chút: "Ta cũng không phải tiểu hài tử, làm sao ngay cả chuyện này cũng không biết? Không muốn chàng luôn luôn coi ta là tiểu hài tử."
Cố Huy Ngạn cười thắt chặt dây áo choàng cho nàng, nói ra: "Được."
Lâm Vị Hi nhìn ra ngoài đi, trước mắt đều là một mảnh trắng xóa, vừa vặn chỗ này là bậc thang đi xuống, có thể nối thẳng với mặt đất phủ đầy tuyết phía ngoài. Lâm Vị Hi dứt khoát bỏ lại nha hoàn cùng Cố Huy Ngạn, chính mình chạy ra, tận đến khi để lại rất nhiều dấu chân trên mặt tuyết đọng, mới cười về phía Cố Huy Ngạn: "Vương gia, chàng nhìn, tuyết rơi!"
Cố Huy Ngạn đứng trên hành lang, mỉm cười nhìn hành động của Lâm Vị Hi. Còn nói chính mình không phải tiểu hài tử, đã lớn đến đâu, vẫn còn chơi trò giẫm tuyết của trẻ con như này. Đột nhiên ánh mắt Cố Huy Ngạn khẽ động, hắn đang muốn nói cái gì, đáng tiếc đã muộn. Có lẽ là bởi vì không chịu nổi gánh nặng, cũng có lẽ bởi vì tiếng nói của Lâm Vị Hi làm kinh động, một nhánh tùng bị ép cong run lên, bỗng nhiên gảy trở về, làm một đám tuyết trắng trên cây tùng rơi xuống dưới, vừa vặn rơi trúng đầu Lâm Vị Hi.
Bất ngờ trên đầu rơi xuống một đống tuyết lạnh, Lâm Vị Hi ngại phiền phức nên không mang mũ trùm, hiện tại tuyết đọng rơi đúng vào trong cổ của nàng. Tuyết rơi vào người rất lạnh, Lâm Vị Hi "A" một tiếng, lập tức phủi tuyết trên đầu xuống.
Hạ nhân ở trên hành lang không dám cười, thế nhưng Cố Huy Ngạn lại buồn cười, nhẹ nhàng bật cười một tiếng. hắn đi về phía Lâm Vị Hi, vừa cười khẽ vừa thay nàng phủi tuyết trên đỉnh đầu: "Còn nói chính mình không phải tiểu hài tử, bây giờ thì thế nào?"
Lâm Vị Hi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân giật mình một cái, nàng phủi tuyết sau cổ áo, nghe được Cố Huy Ngạn nói như vậy, thật sự là vừa tức giận lại ủy khuất: "Làm sao ta biết lại trùng hợp như vậy, rơi một đống tuyết, còn vừa vặn rơi trên đầu ta đâu."
Cố Huy Ngạn cũng nhịn không được nữa cười to, hắn khó khi nào thoải mái như này, trong ánh mắt đều là ý cười không che giấu chút nào. hắn hơi cúi đầu, cẩn thận nhặt tuyết vụn trong tóc Lâm Vị Hi ra ngoài.
Uyển Tinh Uyển Nguyệt đều rất có nhãn lực, các nàng tiến lên đưa lò sưởi tay cho Lâm Vị Hi, sau đó lại lui về ngăn các tỳ nữ khác, không cho các nàng quấy rầy vương gia cùng vương phi. Cố Huy Ngạn cụp mắt phủi tuyết trên người Lâm Vị Hi, còn có thể nhìn thấy trên mặt hắn là ý cười. Mà Lâm Vị Hi đang ôm lò sưởi tay, gương mặt hồng hồng, nhìn xem cũng không phải là dáng vẻ cao hứng.
Áo choàng lông ôm lấy cổ Lâm Vị Hi, nổi bật lên làn da óng ánh, ngũ quan tinh xảo, đằng sau là cả một mảng tuyết trắng xóa cùng những gốc cây cổ thụ trong vườn, càng phát ra ánh sáng long lanh, quả thực giống như thần nữ từ trên thiên cung. Mà Cố Huy Ngạn cao lớn tuấn mỹ, mặc dù mang theo ý cười, nhưng động tác phủi tuyết cho nữ tử lại cẩn thận nhu hòa. một bức tranh tưởng đối lập mà lại hài hòa đến kinh người, cho dù ai nhìn thấy đều phải thốt lên một câu thần tiên quyến lữ.
Cố Trình Diệu đang đứng tại một chỗ ngoặt khác trên hành lang, lúc đi tới vừa vặn nhìn thấy một màn này. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Lâm Vị Hi hoạt bát như này, cũng là lần đầu tiên thấy ánh mắt phụ thân ôn nhu như thế. Hai người thật xứng đôi, bước chân của hắn ta không khỏi dừng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên coi như không có gì mà đi ra ngoài, hay là nên làm bộ không thấy mà lui trở về.
Cố Trình Diệu không do dự bao lâu, Uyển Nguyệt mắt tinh, đã thấy hắn ta: "Thế tử?"
Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn đều ngẩng đầu, nhìn về hướng này. Cố Trình Diệu không có cách nào, chỉ có thể tiến lên hai bước, lộ diện hoàn toàn trong tầm mắt mọi người: "Phụ thân, mẫu thân."
Cố Huy Ngạn thấy là Cố Trình Diệu, chỉ lãnh đạm nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu nhặt tuyết trên cổ áo Lâm Vị Hi. Mà ý cười trên mặt Lâm Vị Hi rất nhanh thu lại, vẻ mặt kiêu ngạo xa cách, gật đầu ra hiệu với Cố Trình Diệu: "Thế tử."
Phảng phất chỉ trong nháy mắt, Lâm Vị Hi từ một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương khôi phục thành kế mẫu cao cao tại thượng, đoan trang lãnh đạm. Cố Trình Diệu không biết trong lòng là cảm xúc gì, cũng không biết vì cái gì, ánh mắt của hắn ta bắt được rất nhiều chi tiết, ví như một tay phụ thân đang nhặt tuyết trên đầu Lâm Vị Hi, một cái tay khác thì rơi vào eo của Lâm Vị Hi. Khoảng cách của hai người rất gần, mà Lâm Vị Hi đối với sự gần gũi này thì vô cùng thản nhiên, không cảm thấy khó chịu chút nào.
Đôi mắt Cố Trình Diệu không để lại dấu vết dạo qua một vòng, Lâm Vị Hi đang đáp lễ vấn an của Cố Trình Diệu, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu đau xót. Nàng che tóc, bị đau ngẩng đầu lên án: "Vương gia, vừa rồi chàng nắm chặt tóc làm đầu ta bị đau!"
"Thật sao? Ta không chú ý." Cố Huy Ngạn bình tĩnh tự nhiên thu tay lại, phảng phất thật sự là lỡ tay. hắn nhìn Lâm Vị Hi bởi vì bị đau mà ánh mắt long lạnh như nước, lần đầu tiên cảm thấy thật xin lỗi, hắn vuốt vuốt tóc Lâm Vị Hi, thấp giọng hỏi: "Đau lắm hả?"