Mùng năm tháng năm, thời điểm trời tờ mờ sáng, nô bộc Yến vương phủ liền bắt đầu hành động. Hôm nay hoàng đế tại tây uyển tổ chức đua thuyền rồng. Yến vương phủ là cái tên trong danh sách bạn giá với vua, sau đó trong cung còn có Đoan Ngọ yến, rồi một loạt các hoạt động tế Ngũ Độc, chỉ sợ Yến vương không thoát ra sớm được. Mắt thấy lại là cả ngày cũng không thể yên tĩnh, vương phủ hạ nhân liền kéo căng lên thần kinh, trong vương phủ xương bồ, bức trướng những vật này hôm qua đã sắp xếp xong xuôi. Mới sáng hôm nay, xe ngựa nữ quyến đều dừng ở nhị môn. Bây giờ trong kinh thành quan lại quyền quý xuất hành hay ngồi kiệu mềm, thế nhưng là Yến vương tòng quân nhiều năm, sớm đã dưỡng thành quy củ làm việc và nghỉ ngơi, làm sao lại cưỡi kiệu mềm. Không riêng gì chính Cố Huy Ngạn, cho dù là sinh trưởng ở kinh thành Cố Trình Diệu cũng không cho phép ngồi kiệu mềm, vô luận đi bao xa, một mực cưỡi ngựa.
Cố Minh Đạt dắt Chiếu Tuyết, tùy tùng đứng ngay ngắn tại cửa thuỳ hoa bên ngoài, Chiếu Tuyết phốc phốc phát ra tiếng phì phì trong mũi. Cố Huy Ngạn mặc một thân áo bào thêu rồng, trên lưng buộc lên ngọc bội nhất phẩm thân vương, chắp tay đứng tại phía trước. Cố Trình Diệu cũng đổi lại tương ứng tôn thất phục sức, nhưng là hắn quy cách các phương diện đều so Cố Huy Ngạn thấp một cấp. Không biết có phải hay không hoa văn giảm bớt nguyên nhân, rõ ràng là đồng dạng nhan sắc, Cố Trình Diệu mặc vào phẩm phục thân vương thế tử rõ ràng cũng là công tử văn nhã, thế nhưng là một khi đứng tại Cố Huy Ngạn bên người, lập tức bị áp chế đến không hề có lực hoàn thủ. Dọc đường cửa thuỳ hoa mọi người liền có thể nhìn thấy Yến vương, cũng chỉ có thể nhìn thấy Yến vương, bọn hắn nín hơi cúi đầu, không dám thở mạnh.
Cố Huy Ngạn chờ ở cửa thuỳ hoa bên ngoài, sau lưng xe ngựa đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn chờ nữ quyến bên trong ra cửa. Nếu là thường ngày, Cố Huy Ngạn từ phát lệnh đến toàn quân xuất phát sẽ không vượt qua nửa chén trà nhỏ. Hắn trị quân đội cực nghiêm, căn bản sẽ không xuất hiện trường hợp đã đến giờ người lại không thấy, tướng lĩnh và quân sĩ cũng không ai dám để Cố Huy Ngạn chờ. Thế nhưng đây là kinh thành khác biệt với địa bàn của Yến vương, hắn muốn chờ người, cũng khác biệt tại kỷ luật nghiêm minh quân đội. Toàn bộ nhân mã lẳng lặng đứng yên, không biết ai dẫn đầu lên tiếng, tựa như một viên đá ném xuống giữa hồ, cả hành lang tĩnh lặng lập tức sống động lên: "Lâm cô nương tới."
Lâm Vị Hi do Uyển Tinh Uyển Nguyệt vây quanh hướng nhị môn đi tới, cách qua cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, trong lòng kinh ngạc giật mình, lập tức bước nhanh: "Yến vương điện hạ, ngài vậy mà đã đến? Đã đến tại sao không đi vào bên trong gọi ta, ngược lại mệt nhọc các ngươi chờ, là lỗi lầm của ta."
Lâm Vị Hi xẹt qua nắng sớm đi tới, màu son mái hiên nhà trụ cùng nắng sớm trắng sữa đều thành bối cảnh sau lưng của nàng, cảnh tượng như vậy chính là Cố Huy Ngạn đều nhìn nhiều một chút. Lâm Vị Hi hôm nay mặc lụa trắng bên trên, bên dưới váy nhũ đỏ bạc sáu bức mã diện, bên trên đầu gối dùng chỉ bạc thêu lên đại đóa bảo tướng hoa, trên búi tóc vô cùng đơn giản trâm nhỏ làm bằng vụn thủy tinh. Khi nàng đi lại ở giữa có ánh sáng phát ra, càng tăng thêm ngũ quan xinh đẹp không giống chân nhân. Nàng lúc trước chưa ra hiếu quần áo mộc mạc, phấn trang điểm không dùng cũng đã đủ để người kinh diễm, hiện tại đổi lại hoa phục châu sức, cả người quả thực mang ánh sáng nhu hòa, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt. Vô luận là ai nhìn qua qua, đi đến nàng cũng quay đầu nhìn một chút, lại nhìn một chút. Đám người đối diện đều có các ý kiến, thế nhưng là đối với Lâm Vị Hi xinh đẹp nở rộ đến cực hạn. Cho dù ngoài miệng không nói, thế nhưng là ánh mắt vẫn là tiết lộ suy nghĩ thành thật nhất của bọn hắn. Có mỹ nhân giống trà xanh, nhạt lại cần nâng niu, có mỹ nhân giống mẫu đơn, phục trang tráng lệ đẹp đẽ, mà như Lâm Vị Hi, đại khái chính là hồng ngọc được rèn tới cực điểm, ngươi có thể không thích nàng, nhưng không thể thừa nhận nàng không dễ nhìn. Từ khi Lâm Vị Hi xuất hiện, mọi người xung quanh có chút không khống chế đều dõi mắt theo từng bước đi uyển chuyển của nàng. Lâm Vị Hi đi đến đâu thì ánh mắt nhìn theo nàng đến đấy. Tận đến khi Lâm Vị Hi đứng trước mặt Cố Huy Ngạn, chúng tướng lĩnh binh sĩ mới thu hồi lại tầm mắt, lặng lẽ cúi đầu.
Cố Huy Ngạn cũng âm thầm tán thưởng một câu, trước đó vẫn biết là dung mạo Lâm Vị Hi đẹp đẽ. Nhưng nếu như mỗi ngày nhìn mãi một khuôn mặt kiểu gì cũng sẽ thấy quen thuộc, không còn bất ngờ nữa. Lực chú ý của hắn tập trung chủ yếu ở tính cách hồ nháo, thích chỉnh người không thấy máu không thôi kia của nàng. Hôm nay Lâm Vị Hi đặc biệt chú trọng trang phục, trang điểm tinh tế, lực sát thương của nàng lập tức tăng vọt tới một tầng cao mới.
Nhưng Cố Huy Ngạn cũng chỉ tán thưởng cái đẹp thôi. Hoàn phì Yến gầy hắn đã được chứng kiến quá nhiều rồi. Cho dù Lâm Vị Hi xinh đẹp đến bức người, ngoại trừ sự kinh ngạc ra, sau đó cũng rất khó làm nhiễu loạn tâm trí Cố Huy Ngạn được. Cố Huy Ngạn không hề nói gì, ra hiệu cho Lâm Vị Hi đi lên xe ngựa: "Không có việc gì, lên xe đi."
Lâm Vị Hi cũng không chú ý tình huống xung quanh, nàng có chút băn khoăn: "Đã để ngài đợi lâu, thật sự là thất lễ rồi. Ngài có chờ lâu không? Sao lại không cho người đi vào gọi ta. Ta không nghĩ là bên ngoài đã có người rồi..."
"Không có chuyện gì." Lâm Vị Hi khẽ cụp mắt, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rủ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cả khuôn mặt bừng lên sức sống của thiếu nữ đẹp đến mức kinh tâm động phách. Thấy dáng vẻ Lâm Vi Hi phụng phịu áy náy, ai có thể tức giận cho được, huống chi Cố Huy Ngạn vốn cũng sẽ không có ý trách tội Lâm Vị Hi. Sau khi Cố Huy Ngạn nói xong thấy Lâm Vị Hi vẫn còn chưa hết áy náy, lại mỉm cười, nói ra: "Không cần phải để ý nhiều làm gì, bọn hắn chờ ngươi là chuyện nên làm. Lên xe trước đi."
Lúc đầu Lâm Vị Hi rất xấu hổ, nghe nói như thế nhịn không được che miệng khẽ cười khúc khích. Nụ cười này quả thực tựa như bảo thạch ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bảy màu, long lanh làm lóa mắt người khác. Cố Huy Ngạn vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Vị Hi thoải mái hơn rất nhiều, nàng rời tầm mắt khỏi Cố Huy Ngạn, bước về phía sau một bước, khẽ nhún gối hành lễ với Cố Trình Diệu, Cố Minh Đạt và các tướng lĩnh, coi như là chào hỏi qua, sau đó thì mang theo nha hoàn ngồi lên xe ngựa.
Lúc bắt đầu Cố Trình Diệu có chút không kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng sau khi thấy Lâm Vị Hi xuất hiện, sự kinh diễm làm cho hắn ta cảm thấy chờ đợi lâu như thế quả thật cũng xứng đáng. Vậy mà Lâm Vị Hi trực tiếp chạy về phía Yến vương. không hiểu sao Cố Trình Diệu lại sinh ra cảm giác kỳ quái. Lại chờ sau khi Lâm Vị Hi cùng phụ thân nói chuyện mà không coi ai ra gì, Lâm Vị Hi mới chịu đem ánh mắt nhìn ra đằng sau, lại qua loa hành lễ vạn phúc xong lập tức quay đầu đi. Cố Trình Diệu cảm thấy trong lòng rất vi diệu, bọn họ nhiều người như vậy cùng nhau chờ ở bên ngoài, tại sao Lâm Vị Hi chỉ có thể nhìn nhìn thấy một người là Yến vương đây?
Sau khi Lâm Vị Hi lên xe, quả nhiên nhìn thấy Cao Nhiên đã an ổn ngồi trong đó. Cao Nhiên nhìn thấy Lâm Vị Hi, hé miệng nhẹ nhàng cười cười: "Sao Lâm tiểu thư bây giờ mới đến, có phải vì trang điểm tốn nhiều thời gian không?"
Trong lòng Lâm Vị Hi rất chướng mắt dáng vẻ làm bộ làm tịch của Cao Nhiên, cố ý nóisai thời gian xuất phát, Cũng thật thiệt thòi cho Cao Nhiên có ý tốt làm loại chuyện này. Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó chỉnh lại nếp gấptrên chân váy, phong thái ưu nhã của quý nữ được thể hiện qua một động tác vô tình như vậy: "Ta cũng không biết thế tử phi vậy mà lại biết trước thời gian, tới sớm mộtnén nhang. Ta còn thực sự cám ơn ngươi."
Cao Nhiên cười cười, nói: "Lâm cô nương khách khí rồi. Phụ thân không thích nhất chính là đến trễ, về sau Lâm cô nương cũng không thể lặp lại như này."
Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng, mặc kệ nàng ta. Toa xe lắc lư một cái, lập tức liền ùng ục ục đi lên phía trước, trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh không một người nói chuyện. Cao Nhiên âm thầm đắc ý hạ thấp ấn tượng của Lâm Vị Hi trong mắt mọi người. Thế nhưng nàng ta lại không biết, chính hành động này của nàng ta, mới làm cho lúc Lâm Vị Hi xuất hiện thì là cảnh tượng vạn người chú ý. Nếu nàng ta biết, không biết có âm thầm mà xé nát khăn tay hay không.
Cuộc đời mà. Với mỹ nhân thì luôn luôn không cần giảng đạo lý.
Xe ngựa của phủ Yến vương chầm chậm ra khỏi phủ. Ở kinh thành toàn là gia tộc thế gia, tùy tiện một người đi đường cũng là quan lại trong triều, gặp đoàn người phủ Yến vương đều tự giác nhường đường. Sau khi xe ngựa đến cửa sau của cung, một gã thái giám mặc áo màu vàng nhìn thấy dáng người quen thuộc, lập tức đứng chờ ở cửa ra vào. Xe ngựa của Lâm Vị Hi đi theo cũng được nhận sự tiếp đón long trọng như thế.
Cao Nhiên xuống xe trước, sau đó mới đến Lâm Vị Hi, thái giám dẫn đường sau khi nhìn thấy Lâm Vị Hi, hắn ta ngạc nhiên mở to đôi mắt. Sau đó thấy mình thất thố mới cụp mắt xuống, hơi khom lưng ân cần cung kính: "Nô tài thỉnh an thế tử phi, thỉnh an quý nhân. Mời hai vị theo nô tài đi hướng bên này."
Tây uyển ngay ở phía tây của cung thành, bên cạnh đó là Tử Cấm thành, bốn phía đều là đầm nước, được gọi là thủy lâm tư nhân của hoàng gia. Hội thi đấu thuyền rồng hôm nay được tổ chức ở tây uyển, Gia quyến phủ Yến vương đến sau lập tức gây nên sự chú ý cho tất cả mọi người. Hôm nay trưởng công chúa Thọ Khang đến đây từ sớm, bà nghe được tiếng thông báo của cung nhân, ánh mắt lập tức nhìn về phía cửa ra vào.
Cao Nhiên là thế tử phi phủ Yến vương, xuất hiện một cái lập tức được một đám người vây quanh. Nghe nói vị thế tử phi này sau khi vào cửa rất được thế tử sủng ái, đây chính là tin tức khó thể ngờ tới được. Có thân phận thế tử phi này, xuất thân thứ nữ của Cao Nhiên cũng không còn ai nhắc tới nữa. Nàng ta có nhà mẹ đẻ là phủ Anh quốc công cùng nhà chồng là phủ Yến vương là hai chỗ dựa vô cùng vững chắc. Thân phận của Cao Nhiên một bước lên trời, những phu nhân thế gia từng lãnh đạm với Cao Nhiên giờ phút này đều thay đổi, tất cả đều nhiệt tình bắt chuyện với nàng ta. Trong lòng Cao Nhiên đắc ý vô cùng, nàng ta luôn mỉm cười, cùng các vị phu nhân chào hỏi,một bộ dáng phu nhân thế gia huân quý.
Chúng phu nhân nhiệt tình trò chuyện với Cao Nhiên. Còn Lâm Vị Hi lại không thích người khác đến gần mình, nàng lui về sau mấy bước. Lúc nàng đang định tránh nhóm quý phu nhân, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô: "Phủ Anh quốc công đến."
Không gian xung quanh Lâm Vị Hi dường như đông cứng lại. Nàng đứng sững tại chỗ một lúc, bên tai mới dần dần khôi phục âm thanh ồn ào náo động. Nàng chậm rãi quay đầu, thấy cách đó không xa phu nhân phủ Anh quốc công váy áo nhẹ nhàng, trâm cài đầu đinh đang, đang cùng phu nhân tiểu thư quen biết kéo tay trò chuyện, thân thiết hỏi thăm tình hình gần đây. Đại nha hoàn bên người phu nhân phủ Anh quốc công trông thấy Cao Nhiên, vội vàng cười nói: "Thế tử phi cũng ở đây."
"Là tam cô nãi nãi." Đám người Cao gia cười chào hỏi cùng Cao Nhiên. Phu nhân phủ Anh quốc công cầm tay Cao Nhiên, tách nàng ta ra khỏi đám người bên cạnh nói gì đó, Cao Nhiên ứng đối một câu. Phu nhân phủ Anh quốc công thoải mái cười to, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng thẳng thành một hàng. Tổ từ tôn hiếu, cuộc sống lại giàu có xa hoa, cho dù ai nhìn thấy cảnh này cũng đều tán thưởng một bức tranh bà cháu vui vẻ. Hình tượng đại gia tộc trên dưới ấm êm hòa thuận mới đáng cười làm sao.
Tất cả đều được Lâm Vị Hi nhìn rõ không bỏ sót chút nào. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên ý cười. Tốt! một bức tranh nhị thập tứ hiếu tương thân tương ái. Cao Nhiên gả cao. Đệ đệ của nàng ta là con trai độc nhất của thế tử phủ nAh quốc công, con trai con gái đều có tiền đồ tốt như vậy. Hàn thị ở phủ anh quốc công nước lên thì thuyền lên, nghe nói còn đang giúp thế tử quản lý việc nhà. không có nương tử chính phòng, trượng phu cố ý lập nhi tử làm người thừa kế. Hàn thị bây giờ tuy tiếng là thϊếp thất, nhưng ở nội trạch bên trong so với chính thất cũng có khác gì nhau đâu.
Chuyện cho tới bây giờ, còn có ai sẽ nhớ kỹ Vệ thị cùng với Cao Hi đâu? Vệ thị mặc dù gia thế cao quý, thế nhưng phủ trưởng công chúa Thọ Khang đang đi xuống dốc là sựthật không thể chối cãi. Làm gì có ai sẽ không có mắt, nói những chuyện làm cho Cao Nhiên không thoải mái đây?
Người đi trà lạnh, thế nhân vốn là vậy. rõ ràng là đã sớm biết, thế nhưng giờ đây chứng kiến tận mắt Lâm Vị Hi vẫn cảm thấy thật sự rất bi thương.
Bỏ lại những âm thanh âm quen thuộc cùng với tiếng trò chuyện cười khẽ, Lâm Vị Hikhông dừng lại, cũng không quay đầu mà tiếp tục đi tiếp.
Phu nhân phủ anh quốc công được nàng dâu, cháu gái vây quanh, bà ta còn đang cầm tay của cháu gái được gả đến nhà phú quý bậc nhất kinh thành này. Theo lý mà nói thìcuộc sống không có gì mà không hài lòng cả. Mà chúng quý phụ nhân còn nói toàn bộ phúc đều là của nhà bà ta. Nhưng không hiểu sao trái tim chợt đập mạnh bất thường, bà ta ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy áo nhũ đỏ bạc đang đi về hướng khác. rõ ràng là một bóng lưng rất tinh tế, nhưng lại để lộ ra vẻ dứt khoát lạnh lùng. Phu nhân phủ anh quốc công lấm tấm mồ hôi trên trán, dường như vào giờ khắc này, những đồ vật quý giá mất đi ngay trước mắt bà ta. Mà cái vốn là tự hào của bà ta: gia tộc, tử tôn, phú quý vinh hoa, những huy hoàng lừng lẫy trong tương lai, tựa như biến thành hoa trong gương, trăng dưới nước. Hoặc cũng có thể phát triển thành cái gì bà ta cũng không lường trước được.
"Tổ mẫu?"
Phu nhân phủ Anh quốc công lấy lại tinh thần, thì thấy Cao Nhiên lo âu nhìn bà ta. Phu nhân Anh quốc công cười cười, thấy chính mình thật sự là lớn tuổi, làm sao lại lo được lo mất. Cháu gái của bà ta gả vào phủ Yến vương làm thế tử phi, còn rất được Yến vương thế tử yêu thích, tương lai sẽ là vương phi đấy. Con trai bảo bối của bà ta càng ngày càng biết chăm lo cho gia đình. Bởi vậy bà ta mới mở một con mắt nhắm một con mắt với thϊếp thất Hàn thị của con trai. Mọi thứ đều đang tốt đẹp. Bà ta cũng chỉ cần có vậy thôi. Phủ anh quốc công bên ngoài thì thanh thế hiển hách, ở bên trong thì hoà thuận vui vẻ, mắt thường cũng có thể thấy tương lai tươi sáng của gia tộc, tại sao bà ta lại sinh ra loại suy đoán không có chút nào như vậy. thật là tuổi đã già rồi mà.