Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 50: Viêm, chàng lại giả vờ ngủ

Thần Nguyệt?

Nghe vậy trong đầu Phượng Khuynh Nguyệt chợt hiện lên một suy nghĩ, Thần Nguyệt, Thần Nguyệt là ai, tại sao lại nghe quen như vậy?

Nhưng đối diện với kẻ địch, Phượng Khuynh Nguyệt xua đi nghi ngờ trong đầu, nàng lạnh lùng nói: “Mặc dù thực lực của ta không lớn, nhưng cũng chưa chắc ngươi có thể gϊếŧ được ta!”

Hôm nay Phượng Khuynh Nguyệt mặc một bộ y phục màu trắng dưới ánh nắng chiếu rọi khiến nàng càng trở nên thanh lệ thoát tục, như tiên nữ lạc vào trần gian không vướng một hạt bụi trần.

Nhưng Tử Mị lại không giống vậy, tuy khoác trên mình bộ váy trắng nhưng toàn thân sát khí phát ra mạnh mẽ, khiến nàng vốn dĩ là người trong trắng tinh khiết biến thành một ác nữ hung tợn.

Tử Mị nhìn Phượng Khuynh Nguyệt ở trước mặt lại nảy sinh lòng ghen ghét, nàng ta có điểm nào không bằng nàng, vì sao tất cả nam nhân đều toàn tâm toàn ý yêu nàng, Viêm Ma cũng vậy, Vô Ngân cũng vậy đều quyết một lòng yêu nàng.

“Vì sao, vì sao ngươi lại quay lại!” Tử Mị gào lên, trường kiếm màu lam trong tay phát ra một tia sáng màu lam băng lần nữa tấn công thẳng về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Nàng thấp giọng đọc lệnh, dây đằng lao về phía Tử Mị tấn công.

“Chút bản lĩnh này mà muốn chống lại ta, quả thật là năm mơ!” Tử Mị nhếch mép cười lạnh, đưa tay lên chặt hết toàn bộ dây đằng.

Phượng Khuynh Nguyệt thấy vậy cũng không nản chí, dùng linh lực hút lại một sợi dây đằng dài cầm trong tay làm vũ khí tạm thời.

Vung sợi dây đằng lên rót linh lực vào trong, sợi dây giống như một con linh xà hướng thẳng về phía Tử Mị.

Tử Mị thấy vậy lần nữa nhếch khóe miệng, vung trường kiếm trong tay lên giữa không trung, thanh trường kiếm biến thành vô số kiếm ảnh, lao thẳng về phía Phượng Khuynh Nguyệt. Mũi kiếm sắc bén đâm vào Phượng Khuynh Nguyệt khiến toàn thân nàng đều là vết cắt, không phải nàng không né, mà vì nữ nhân trước mặt quá mức cường đại.

Đúng lúc này, Tử Mị ngưng tụ linh lực trên tay, đánh dữ dội vào người Phượng Khuynh Nguyệt.

“Phụt!” Phượng Khuynh Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, mặt rét lạnh nói: “Hôm nay nếu ngươi không gϊếŧ được ta, vậy thì hãy chờ ta đem ngươi bâm thây vạn đoạn!”

Dứt lời, nàng đem tất cả linh lực trong cơ thể tập trung ở đôi tay, ngưng tự ra một đoàn linh quang màu tím, linh quang màu tím rất lóa mắt, đột nhiên vốn dĩ linh quang chỉ như một bàn tay nhỏ chợt biến lớn cao gần nửa người.

Tử Mị nhìn đoàn linh quang mãnh liệt trong tay Phượng Khuynh Nguyệt khiến nàng ta nhíu mày lại, nàng ta biết đây là muốn làm gì, nàng đem tất cả linh lực trong cơ thể phóng xuất ra ngoài, thành một kích cuối cùng của mình đánh về phía nàng ta. Khóe miệng nàng ta cong lên, có phải nàng đã tự cho mình quá mức lợi hại không.

“Aaaa!” Phượng Khuynh Nguyệt gào lên mình tiếng, đoàn linh quang màu tím trong tay hung hăng đập về hướng Tử Mị.

Mà ở một khắc kia khi linh quang vừa được đánh ra, Phượng Khuynh Nguyệt lại phun ra một ngụm máu tươi. Tử Mị ngưng tụ sức mạnh chống cự lại đạo công kích này, nhưng nàng ta đã tự tin quá mức, không ngờ đạo công kích này của Phượng Khuynh Nguyệt thế mà làm nàng ta không thể nào chống cự, bị đánh lùi ra phía sau vài bước.

“Phụt!” Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, nàng ta nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mà khϊếp sợ.

Nàng ta đã thăm dò linh lực trong cơ thể nàng chỉ đến Linh Thánh cấp thấp mà thôi, vì sao nàng ta lại không tiếp được một đạo công kích này?

“Phụt!” Nàng ta lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đã bị thương những vẫn không ngã xuống, nàng ta miễn cưỡng bản thân cố gắng đứng thẳng.

“Thần Nguyệt, ngươi đợi đó cho ta, đợi đến lúc ta hồi phục chắc chắn sẽ đến lấy mạng của ngươi!” Nói hết một lời không cam lòng, nàng ta chém ra một đạo công kích cuối cùng, sau đó thân ảnh chợt lóe, biến mất tại chỗ.

Mà Phượng Khuynh Nguyệt nhìn đạo công kích cuối cùng của Tử Mị phát ra lúc rời đi, nàng đã không còn chút sực lực nào để đi trốn tránh. Đạo linh quang đánh thẳng lên người khiến trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sau đó ngã trên mặt đất.

Lúc nãy nàng dồn toàn bộ linh lực trong cơ thể phóng kích ra ngoài, hơn nữa nàng khống chế sức mạnh thiên nhiên vạn vật cũng bị hỗn loạn ở bên trong làm cho tất cả sức mạnh trong cơ thể bị rút cạn, nên vừa rồi chịu thêm một kích kia đã kiên trì không được nữa. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng ở khoảnh khắc nàng nhắm mắt kia hình như nàng thấy được một hình bóng quen thuộc.

Vừa mới phá ảo cảnh đi ra thân ảnh Nam Cung Hạo Nhiên nhanh chóng xuất hiện, tiếp được thân ảnh sắp té ngã trên mặt đất, đau lòng lên tiếng: “Nguyệt nhi, Nguyệt nhi!”

“Chủ nhân!” Lúc này Hỉ Nhi cũng từ trong không gian Tử Phượng bay ra.

Vừa rồi Hỉ Nhi cảm nhận được chủ nhân ở bên ngoài đang gặp nguy hiểm, nhưng không hiểu sao bên trong Tử Phượng mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nó không thể ra ngoài, cũng không thể liên lạc được với chủ nhân.

“Nha đầu.”

“Tiểu thư.” Vì Tử Mị rời đi, ảo cảnh cũng được mở khóa, nữ tử áo trắng cũng đi rồi, mấy người Đồ Linh và Khinh La cũng vây quanh lại.

Nhìn thấy hai mắt của cô gái nhỏ nhắm nghiền, mọi người ai cũng đau lòng.

Nam Cung Hạo Thiên tự trách bản thân vô cùng, cúi đầu nhìn nữ nhi mặt trắng bệch trong vòng tay mình. Lúc nào chàng cũng muộn một bước, luôn khiến Nguyệt nhi bị thương.

Sau đó, Nam Cung Hạo Thiên đặt Phượng Khuynh Nguyệt lên đất, ngồi khoanh chân lại, chàng không ngừng truyền linh lực của bản thân vào thân thể Phượng Khuynh Nguyệt.

Ý thức mơ mơ hồ hồ dần tỉnh lại, cảm thấy trong người có chút linh lực vây quanh, Phượng Khuynh Nguyệt mỉm cười. Nàng vẫn còn quá yếu, bị thương một lần hai lần luôn cần người khác đến cứu.

“Nguyệt nhi, uống viên đan dược này đi!” Cảm thấy Phượng Khuynh Nguyệt đã tỉnh lại, Nam Cung Hạo Thiên đưa viên đan dược đỏ như máu vào miệng Phượng Khuynh Nguyệt.

Phượng Khuynh Nguyệt cũng không từ chối, há miệng nuốt xuống, ngay lúc viên thuốc vào trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy thân thể bớt đau, mà linh lực cũng từ từ hồi phục.

Nhưng vì vẫn còn quá yếu nên nàng lại ngất đi lần nữa.

“Chủ nhân!”

“Tiểu thư!”

Mấy người nhìn Phượng Khuynh Nguyệt vốn dĩ đã tỉnh lại trên mặt xuất hiện nụ cười, nhưng nàng lại lần nữa nhắm mắt nên lo lắng gọi.

“Không sao, chỉ là Nguyệt nhi vẫn còn yếu nên bất tỉnh thôi!” Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng nói.

Sau đó chàng đau lòng ôm lấy Phượng Khuynh Nguyệt, triệu tập Liệt Hỏa Kỳ Lân và Chiến chạy đến học viện Vân Linh.

Khi những người phía sau thấy việc này cũng cùng đi theo.

Lúc Phượng Khuynh Nguyệt hôn mê, trong đầu nàng không ngừng xuất hiện đủ loại hình ảnh, nhưng lại tái hiện đứt quãng. Màu xanh của núi non, xanh thẳm xanh thẳm, những chồi xanh nhảy nhót trong gió như tinh linh đang khiêu vũ, ở giữa ốc đảo vô tận là một hồ nước mênh mông khói sóng, nước hồ trong xanh, thanh tịnh đến say lòng người.

Trên bãi cỏ bên hồ, một người nam tử mặc đồ trắng đang nằm trên bãi cỏ, nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành của thiên nhiên.

Đúng lúc này một nữ tử mặc y phục màu trắng lặng lẽ đi đến bên cạnh người nam tử, trong tay cầm một cọng cỏ nhỏ hướng về phía mũi của người nam tử.

Nhưng đúng lúc vừa chạm vào mũi, nam tử lập tức mở to đôi mắt, lăn một vòng đè nữ tử nằm dưới thân.

“Nguyệt nhi, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi!” Giọng điệu của nam tử đầy cưng chiều nói.

“Viêm, chàng lại giả vờ ngủ rồi!” Nữ tử bĩu môi, không vui quay đầu đi.

Nam tử nhìn cánh môi bĩu ra của nữ tử, trong lòng chợt động, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng.